Tứ.
Hành động của Duẫn Họa làm
cho Tại Trung giật mình, cảm giác tê dại giống như điện
lưu từ ngón tay bị Duẫn
Hạo ngậm truyền vào trái tim mình, tay anh chỉ cảm nhận đầu lưỡi ấm áp của Duẫn
Hạo. Mà Duẫn Hạo cũng kinh ngạc nhìn ngón tay nhẵn nhụi của Tại Trung mang đến
cho hắn tất cả đều là hương vị ngọt, dị thường ngọt. Tựa hồ chỉ ngậm như thế là
không đủ.
“ Tôi…” Tại Trung vội vàng
rút tay mình về, nhưng lại không có cách nào thu hồi tâm chính mình. Trong lúc
đó liền kéo ra một sợi chỉ bạc.
Duẫn Hạo ngẩng đầu liền thấy
gương mặt phiếm hồng của Tại Trung, trogn lòng nổi lên trận hỏa nhiệt, hắn vội
vàng quay đầu đi, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái. Không xem
thì không sao, hắn chỉ vừa mới nhấc đầu đã thấy đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của
anh, hỏa nhiệt trong lòng càng trở nên khó áp chế.
“ Cậu…Cậu làm đồ ăn đi, tôi
ra ngoài chơi game!” Nói xong, Duẫn Hạo cũng không quay đầu lại chạy mất.
“Có thể ăn rồi.” Thanh âm của
Tại Trung từ trong phòng bếp truyền ra, vì khắc chế trái tim đập nhanh của mình
Duẫn Hạo cầm theo máy chơi game đi qua, nhìn một bàn đồ ăn, trong lòng Duẫn Hạo
trào ra một cỗ ấm áp. Đã bao lâu rồi a? Hắn chưa được ăn cơm nhà rồi, không có
nếm qua hương vị của gia đình, cho dù nhìn bên ngoài hắn có giàu sang cỡ nào
cũng chưa từng có một bàn thức ăn trân quý như thế này a….
“Làm sao vậy? Không hợp khẩu
vị anh sao?” Tại Trung nhìn bộ dáng ngẩn người của hắn, lên tiếng hỏi.
“ Không có….Đương nhiên là
hợp rồi ~ha ha.” Nói xong Duẫn Hạo liền cười ngây ngô, hắn ngồi vào ghế bắt đầu
lang thôn hổ yết mà ăn.
“ Tại Trung a, cậu không ăn
sao?” Duẫn Hạo đang ăn, nhìn thấy Tại Trung vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn
kỳ quái hỏi.
“ A? Người hầu làm sao có thể
cùng….” Tại Trung nhìn hắn nói trắng ra.
“ A yêu ~~ Không sao không
sao~” Duẫn Hạo cười vui vẻ “ Cùng nhau ăn đi, về sau Tại Trung cứ ăn cùng tôi
nha. Được không ?”
[ tác giả: hãn, làm gì có người đối với ngườ
hầu như thế a….
Mọi người: Không phải là ngươi viết thôi!”]
“…..” Tại Trung
nhìn hắn tươi cười trong một phút, rốt cuộc anh đành nhận thua tiến vào phòng
bếp lấy thêm một cái chén, cùng Duẫn Hạo ăn cơm. Duẫn Hạo nhìn thấy Tại Trung
động đũa liền cao hứng ăn cơm.
“ A ! Món này ăn
rất ngon a~.” Duẫn Hạo vẻ mặt hạnh phúc nói.
“ Quả thật là có
thể sánh với mấy món ăn trong nhà hàng a!” (chém) Duẫn Hạo chỉ còn thiếu là giơ ngón tay cái lên thôi.
“ 55555~ Tôi cảm động đến sắp
khóc rồi a!” Duẫn Hạo vẻ mặt cảm động nói.
Tại Trung nhìn hắn ăn rất cao
hứng, làm cho anh cũng thèm ăn theo hắn. Nói không thõa mãn là gạt người, lần
đầu tiên làm đồ ăn cho người khác, ngoại trừ em trai mình, được tán dương như
thế, thật sự…..
“…..” Duẫn Hạo ngẩng đầu,
nhìn Tại Trung mỉm cười, tâm tình không khỏi nhộn nhạo lên. Dưới ánh đèn màu
vàng ôn nhu tỏa ra khắp phòng chiếu vào đôi môi đỏ mọng của anh, giống như có
thể làm cho người ta nhìn mà thấy say lòng.
“ Làm sao vậy?” Tại Trung
ngẩng đầu, nhìn thấy một loại ánh mắt cực nóng đầy ái muội.
“ Tại Trung a….” Duẫn Hạo nhẹ
nhàng gọi tên anh như là nỉ non, dưới ánh vàng của đen, nhợt nhạt mà mê hoặc.
“ Ân?” Cơ hồ là theo bản
năng, Tại Trung không muốn cứ như vậy mà rời đi ánh mắt của hắn.
“ Cậu thật tốt….” Ba chữ đơn
giản, lại bởi vì ánh mắt ái muội không thôi của hắn, tâm Tại Trung không khỏi
gợn sóng. ( ta
chặt chặt a~)
“A….” Ánh mắt Duẫn Hạo như
trước dừng trên khuôn mặt ngày cáng phát hồng của Tại Trung, làm sao bây giờ?
Tôi giống như muốn hôn anh a…..
Hắn giơ tay, chậm rãi tới gần
khuôn mặt Tại Trung, Tại Trung không nói gì, chính là nhìn Duẫn Hạo không nhúc
nhích, chính mình hẳn là phải tránh ra a…Nhưng vì cái gì….. Lại không muốn
tránh…
Tay Duẫn Hạo dừng tại khóe
miệng Tại Trung, nhẹ nhàng sờ một chút rồi liền thu hồi tay, Tại Trung nhìn
thấy hạt cơm dính trên ngón tay Duẫn Hạo thì thở nhẹ ra một hơi, trong lòng
không khỏi có chút mất mát. Kim Tại Trung a Kim Tại Trung, ngươi đang chờ mong
cái gì a? Ngươi điên rồi sao?
“ Tôi ăn xong rồi, khi nào
anh ăn xong thì gọi tôi đên thu dọn.” Tại Trung có điểm tức giận nói, buông đũa xuống, đi
thẳng lên lầu. Sau khi vào phòng, anh liền ngã vào giường. Trời ạ! Mình như thế
nào lại dùng khẩu khí đó nói với chủ nhân như vậy, muốn bị cuốn gói đi sao…Anh
càng nghĩ càng buồn bực , liền đơn giản nhấc cái chăn lên, ngủ.
Mà Duẫn Hạo ngồi trước một
bàn đồ ăn, nghĩ biểu tình lúc nãy của Tại Trung, biểu tình của anh tay chân
luống cuống của anh, thế nhưng trong lòng hắn có điểm ngọt ngào a. Tại Trung a
Tại Trung…..Đây mới là nhận thức của hai người xa lạ [ lỗi trong lời nói;lỗi ngôn ngữ…… Hãn! Mọi người lý giải ta ý tứ là tốt rồi ~] , trừ bỏ đau
lòng, ấm áp, cậu rốt
cuộc muốn gợi lên trong tôi bao nhiêu cảm giác mà tôi sớm đã bỏ quên đây?
Ánh nắng
sáng sớm ấm áp xuyên thấu qua bức màn màu trắng chiếu vào phòng, khiến Tại
Trung tỉnh dậy. Anh hơi hơi mở mắt, đã sáng như thế rồi sao? Gì? Trời đã sáng??
Anh bật người ngồi dậy…. Ngày hôm qua như thế nào mà đã ngủ rồi? Trời ạ, mười
giờ rồi a? Hôm nay Duẫn Hạo có buổi học sáng… Tại Trung buồn bực đứng dậy,
chẳng lẽ Duẫn Hạo cố ý không gọi mình dậy sao....Ai …. Ngay lúc anh đang phiền,
đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một vật thể không rõ.
Anh đi qua
nhìn, không khỏi lộ ra tươi cười xinh đẹp. Nắng sớm chiếu vào phòng, hé ra một
tờ giấy màu hồng nhạt.
“ Gửi người
hầu đáng yêu của tôi!
Ha ha! Tôi
có gọi cậu dậy, chính là cậu lười không chịu dậy a, ha ha tôi nói giỡn thôi, ha
ha! Ok nói vào trọng điểm!
Tôi bụng đói
đi đến trường rồi, vì bù lại bữa điểm tâm của tôi, hôm nay sau khi tan học cậu
phải tới trường đưa điểm tâm cho tôi nga~
Cậu phải nhớ
nga~
Chủ nhân
siêu đẹp trai của cậu.”
Thiết…. Làm
sao mà siêu đẹp trai chứ. Tại Trung nói thầm trong lòng, nhưng nụ cười trên môi
lại sáng lạn hơn trước rất nhiều.
************
Hôm nay ánh
mặt trời phá lệ sáng lạn a~ Phát Hữu Thiên nhìn phòng học dương quang chói lọi
trong lòng mặc niệm một cái. Chủ yếu là nam nhân bên người cậu a~ Trịnh Duẫn
Hạo.
“ Tôi
nói, Duẫn Hạo ca~ “ Hữu Thiên cười đến
thực bất đắc dĩ “ Cậu không cần cười đến ghê tởm như thế a…”
“Ân?” Duẫn
Hạo quay đầu, tâm tình của hắn rất tốt nên tự động xem nhẹ biểu tình mất trật
tự của Hữu Thiên.
“ Vậy cậu
cũng không cần cười mê gái như vậy a?”
Phác Hữu
Thiên nhịn không được nữa bạo phát rồi. Cậu hôm nay cả ngày đều phải nhìn gương
mặt ngu ngốc này của hắn “ Kính nhờ! Nơi này là trường học không phải là nơi
công cộng, cậu không cần dùng loại biểu tình ngẩn người đến chảy nước miếng này
a, cẩn thận không thôi khí tiết tuổi già của cậu cũng khó giữ được a!”
“ Gì? Cậu
nói cái gì? Phát Hữu Thiên!” Biểu tình mê gái của hắn liền thu liễm lại, hé ra
gương mặt băng sương. Biểu tình không giận tự uy.
“ Đúng rồi ~
Đúng rồi… Đây mới là Trịnh Duẫn Hạo mà tôi quen a….” Phát Hữu Thiên vỗ vỗ ngực
mình, cậu khoa trương hô một tiếng.\
“ Nha! Cậu
thực sự là…..” Duẫn Hạo liếc mắt nhìn Hữu Thiên một cái, sau đó quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ, hắn lại đột nhiên phát hiện điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch
lên một độ cong vui sướng “ Hữu Thiên a, tôi có việc đi trước, khi nào lão sư
vào thì cậu điểm danh giúp tôi nha~”. Nói xong, hắn cầm lấy ba lô nhanh chóng
biến mất trước mắt mọi người.
“Cái gì
a…?”Hữu Thiên nghi hoặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì cũng đều không có
a…..
“ Như thế
nào không thấy rồi a?” Sau khi lao ra khỏi phòng học Duẫn Hạo liền phát hiện
Tại Trung mà hắn vừa mới nhìn thấy đã biến mất rồi. Hắn sờ sờ đầu, không rõ
phương hướng mà nhìn xung quanh tìm kiếm. Tại Trung đối với nơi này không quen,
không phải là bị lạc đường đi. Quên đi, đi tìm thử đã.
“ Cậu có
thấy không a~ hồi nãy trong tường đi vào một mỹ nhân a~ ôi chao~” Mỗ nam A tiện
cười nói.
“ Ân! Thấy
a! Lại là đàn ông a, thật sự là đáng tiếc a~ nếu là nữ thì, chậc chậc, tôi muốn
cướp cô ấy làm người yêu của tôi a~” Mỗ nam B
cười cười nói, trên mặt đều sắp nở hoa rồi, chỉ thiếu là nước miếng.
Người bọn họ
nói là Tại Trung đi… Hừ! Duẫn Hạo vừa định đánh người, chợt hắn nghe được một
câu nói làm cho hắn lạnh cả người.
“Tôi còn
nhìn thấy a! Cậu ấy không phải là bị tên Kim Xà của trường chúng ta chộp được
sao? Ha ha! Nghe nói tên đó rất thích mấy cậu trai có nhan sắc a!” (
chị tác giả không biết đặt tên gì nên đành lấy tạm cái tên Kim Xà mà Qt nó dịch
thế a, ta cũng không biết nên đặt thế nào cho tốt, thôi dù gì tên này cũng là
người qua đường thôi không quan trọng a~ không quan trọng ~)
“Thật sao?
Cậu ấy thực đáng thương a, tên đó cũng không ôn nhu đâu a….” Lại là một trận
tiếng cười vụn vặt truyền tới. Duẫn Hạo rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn đi lên
nắm áo một tên nam sinh.
“Nói! Tên Xà
mà cậu nói đã bắt nam sinh đó đi đâu rồi?” Duẫn Hạo
trừng lớn ánh mắt nói, trong mắt tràn ngập sát khí.
“A
a a….” Vị nam sinh này còn chưa làm rõ tình cảnh hiện tại.
“Nói!”
Hắn nâng quyền lên giống như bất cứ lúc
nào cũng có thể đánh người.
“Sân
vận động, sân vận động…..”vị nam sinh này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không
dám nhiều lời vô nghĩa.
[ hoa: Như thế
nào là sân vận động a…… Cỡ nào sáng ý? Hủy [ sát
Hãn ]: Ta biết ta biết…… Không phải trọng
điểm, không phải trọng
điểm……]
Duẫn Hạo đẩy ngã nam sinh xướng đất, xoay
người vội vội vàng vàng hướng sân vận động chạy tới.
Tại Trung a, cậu nói cậu sẽ phụ trách
tôi (chặt bừa)
Làm cho tôi lo lắng như vậy.
Làm cho tôi hoài nghi trái tim này có phải là của
chính bản thân mình nữa hay không.
Làm cho tôi lo lắng đến sắp phát điên rồi a.
Thật sự……
Điên rồi……
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét