Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Đại thúc thượng ngộ lang chương 129_130




Chương 129

Cảm thấy bộ dáng nam nhân thẹn thùng mà né tránh, hắn thật sự là thích vô cùng, mỗi lần đều phải đem nam nhân áp trên giường mới bỏ qua, kế tiếp thời điểm nam nhân quay phim, Vĩnh Trình đều đè thấp mũ xuống. đeo mắt kính, giả làm người đưa cơm, ở bên cạnh gần gũi thưởng thức nam nhân quay, điều này làm cho nam nhân có điểm không được tự nhiên, đáng tiếc Vĩnh Trinh lại không nghe nam nhân khuyên nên đành không có biện pháp .
“Bị phát hiện , sẽ không tốt lắm, cậu ngày mai vẫn là....
.. Vẫn là đừng đi ra ngoài.” Nam nhân hho hấp mệt mỏi nằm ở trên giường, phía sau người nọ đem nam nhân ôm thật chặt , một đôi bàn tay to ở trên người nam nhân sờ tới sờ lui.
“Anh là lo lắng tôi sẽ bị hai bảo tiêu của Lâm Càng và Thư Diệu  phát hiện ra sao?” Vĩnh trình không sao cả dán tại bên tai  nam nhân cười khẽ, tiếp theo lại chậm lại thanh âm, ở bên tai nam nhân ái muội hỏi,“Anh là lo lắng cho tôi a?”
Nam nhân không nói lời nào, muốn gạt bàn tay không an phận của Vĩnh Trình ra , lại bị Vĩnh Trình gắt gao ôm lấy, nam nhân không hiểu rõ mà động đậy, đương nhiên trong lúc nam nhân nghĩ muốn phản bác lại lời của Vĩnh Trinh thì cũng đã muộn mất rồi.

Ngày hôm sau, nam nhân không biết Vĩnh Trình làm thế nào mà tìm ra được cái quạt điện, hắn thật đúng là to gan mà dám cải trang có một chút mà dám ra vào tổ quay phim, sau này nam nhân mới biết được bộ phim này là do Lâm Càng cùng với chú của Vĩnh Trinh hợp tac sản xuất.
Như thế nào đổi tới đổi lui đều không thoát được năm ngón tay của bọn họ chứ nam nhân biết phản kháng cũng vô ích, đối với những người này hắn đều áp dụng chủ động, hắn cũng chưa từng có chủ động qua, hắn biết chính mình không có tư cách phản kháng, cho dù có phản kháng thì kết quả cũng là giống nhau, kia còn không bằng để dành thể lực hảo hảo làm việc.
Mà Thư Diệu mỗi ngày đều gọi điện thoại cho  nam nhân, nam nhân cũng rất thích khi nghe được thanh âm của y, có nhiều chuyện hắn nguyện ý nói cho Thư Diệu mà không muốn nói cho Lâm Càng, hắn biết tính tình của Lâm Càng, thời điểm không tức giận thì thật tao nhã, khi nóng giận rồi thì thật phiền toái. Mỗi khi nam nhân tiếp điện thoại của Thư Diệu Vĩnh Trình đều dùng vẻ mặt u oán mà nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Nam nhân cảm thấy Vĩnh Trình như vậy thực đáng yêu, vì thế hắn không biết mệt ở trước mựt Vĩnh Trình trò chuyện cùng Thư Diệu, Vĩnh Trình thật sự chịu không nỗi hành động khiêu chiến của nam nhân, hắn liền đem nam nhân đẩy ngã ở trên giường  một trận vuốt ve, ngày hôm sau lại khôi phục hình thức điện thoại, đến cuối cùng Vĩnh Trình đành phải viện cớ đi ra ngoài hóng gió trong lúc nam nhân nói chuyện điện thoại.
Mà Lâm Càng trong khoảng thời gian này cũng cố định mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại cho nam nhân, hơn nữa Vinh Trình thường xuyên lôi kéo nam nhân làm loại sự tình kia, làm cho lời thoại phim nam nhân thuộc chưa được một nữa, dẫn đến nữ nhân vật chính phát hỏa đối với nam nhân, làm cho nam nhân mồ hôi lạnh chảy ròng, nữ nhân đóng vai  chính trong phim này là một ngôi sao rất nổi tiếng, cả tổ quay phim không ai dám đắc tội. “Tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích! Anh là ngu ngốc sao, đều làm sai đến ba lần rồi!” Nữ nhân vật chính An Kỳ buồn bực chỉ vào nam nhân, một chút bộ dáng thục nữ  đều không có.
“Ngượng ngùng......” Nam nhân cảm thấy thật có lỗi.
“Anh không biết cái gì là chuyên nghiệp sao? Anh có biết cái gì tên là lãng phí thời gian không? Anh ở đây là đang lãng phí thời gian quý báo của đoàn làm phim đó! Sẽ không quay nữa, anh hãy đi học lại lời thoại rồi hãy đến đây!” An Kỳ bị thái độ nam nhân làm cho tức giận đến trực tiếp chạy lấy người , mọi người không biết nên nói gì, họ đều khẩn trương mà nhìn một màn đang diễn ra ai cũng không dám ngăn cản đại bài nữ chủ An Lâm “Tiêu sái”  rời đi.
Nam nhân cảm thấy thật có lỗi, đồng thời mọi người trong tổ quay phim  vụng trộm lén an ủi nam nhân, sau khi Vĩnh Trình nghe được chuyện này cũng không có kích động gì lớn,hắn muốn nam nhân không quay phim là  tốt nhất, không quay  sẽ không quay.
Ngày hôm sau, An Kỳ không biết như thế nào , liền chủ động hướng nam nhân giải thích, tất cả ánh mắt mọi người như muốn rớt ra ngoài, nam nhân cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy hết thảy phát sinh quá nhanh, làm cho hắn trở tay không kịp.
Rốt cục cũng quay xong bộ phim, Vĩnh Trình ôm nam nhân im lặng ngủ, thời tiết thực nóng nhưng Vĩnh Trình lại tuyệt đối không buông người nam nhân này ra .
   Chương 130 
Do bản qt dịch nên có khi lầm An Lâm thành An Kỳ nên từ bây giờ sẽ thống nhất là An Lâm
***
Lâm Mộ Thiên làm xong công việc thì về nhà, về nhà đương nhiên là nhà của Lâm Càng, từ lần đó Thư Diệu nằm viện nam nhân liền bị Lam Càng mang đi, vẫn luôn ở tại biệt thự Lâm Càng, nam nhân dần dần cũng có thói quen xem nhà Lâm Càng là nhà mình.Nhưng là khi nam nhân vào nhà lại nhìn thấy hành lý của mình nằm ở đại sảnh, nam nhân lập tức dừng bước, trố mắt ở tại chỗ, nam nhân không nghĩ lên lầu mà  an vị ở dưới lầu chờ đợi Lâm Càng đi xuống lầu.
Thời gian một phần một giây đi qua, nam nhân lần đầu tiên cảm thấy  đặc biệt gian nan, sau đó không lâu, một nữ nhân mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên ở phòng khách cả đến hai người đều kinh ngạc .
“An Lâm......” Nam nhân sắc mặt không tốt lắm nói, không nghĩ tới nữ nhân mà Lâm Càng mang về lại là nàng, nguyên lai mọi chuyện mọi người nói An Lâm vừa vào nghề đã được vào công ty là do có đại lão bản Lâm Càng chống lưng,khó trách nàng từ hai ngày trước đã về trước  tổ quay phim.
Nam nhân nhất thời có chút không tiếp thụ được chuyện này, bất quá, nam nhân biết rõ Lâm Càng cho tới bây giờ đều không mang nữ nhân về nhà , này chứng tỏ An Lâm có chỗ đặc biệt.
“Anh như thế nào lại ở chỗ này?” An Lâm chán ghét nhìn chằm chằm vào nam nhân.
“Tôi về nhà mà thôi.” Nam nhân thanh âm không lớn, hắn nói là lời nói thật.
“Anh đã trở về.” Trên lầu truyền đến thanh âm Lâm Càng, nam nhân ngẩng đầu, nhìn về phía trên lầu, Lâm Càng vừa tắm rửa xong đi ra, tóc còn ẩm ướt , kia khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua thực mê người.
Lâm Càng nhìn thấy sắc mặt nam nhân không tốt lắm, trong lòng có chút không thoải mái, hắn đi xuống lầu bảo An Lâm trước rời đi, An Lâm nữ nhân này phi thường thông minh, không nên hỏi sẽ không hỏi, An Lâm rất nhanh liền ly khai biệt thự.
Cho dù là nam nhân trì độn, nhìn đến loại tình huống này cũng biết Lâm Càng cùng An Lâm có quan hệ không bình thường.
Lâm Càng chạy đến bên người nam nhân ngồi xuống, nam nhân hướng bên cạnh nhích qua một chút, tạo khoảng cách với Lâm Càng, nhìn đến loại tình huống này, Lâm Càng trong lòng mất hứng, này bổn nam nhân vẫn là như vậy sợ hắn, hắn đều đã ngủ cùng nam nhân này không biết bao nhiêu lần, tại căn nhà này ở chung lâu như vậy, bổn nam nhân này vẫn là đối với hắn không an tâm.
“Là tôi bảo An Lâm đến An lâm là ta làm cho nàng đến.” Lâm Càng mặc áo ngủ, ngực lộ ra ngoài , hắn dựa vào sô pha nhìn nam nhân, sợi tóc còn bọt nước của hắn nhỏ trên mặt nam nhân, nam nhân ngửi được trên người hắn có cỗ mùi rượu nồng nặc, hẳn là uống không ít.
“Tôi biết.” Nam nhân trả lời, nếu không phải Lâm Càng bảo nàng đến, nàng như thế nào có thể đi vào đây.
“Anh không tức giận sao?”
“......” Mình vì cái gì phải sinh khí......
Huống chi, sinh khí hữu dụng sao? Có tất yếu sinh khí sao? Có tư cách sinh khí sao?
“Anh xem tôi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi  , tôi nghĩ sẽ cùng An Lâm kết hôn, anh cảm thấy được không?” Lâm Càng hỏi ý kiến nam nhân, hắn kỳ thật là muốn thử xem phản ứng của nam nhân .
Quả nhiên không ngoài sở liệu, nam nhân sửng sốt.
Kết hôn?
“Ân hảo.” Một lát sau, nam nhân mới chậm rãi gật đầu, có vẻ thực có lệ. Nam nhân  không biết Lâm Càng vì cái gì muốn nói cho mình việc này, nam nhân mệt chết đi, nam nhân không muốn nghe, không muốn biết chuyện của Lâm Càng, nam nhân không...... Không có hứng thú......
“Chỉ cần anh nói không, chỉ cần anh nói anh cần tôi, nói anh hy vọng tôi không kết hôn, hy vọng tôi và anh cùng một chỗ, tôi có thể cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nghĩ liền sẽ mãi ở bên cạnh anh.”
“......” Nói hữu dụng sao?
“Anh nói a.” Lâm Càng giữ chặt người nam nhân đang đứng dậy còn muốn chạy, đem nam nhân kéo lại sô pha, nam nhân ngã ngồi ở trên sô pha, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Lâm Càng, thủy chung đều không có nói chuyện.
“......”
Gặp nam nhân thủy chung đều câm miệng không nói lời nào, Lâm Càng tâm đều lạnh, hắn chính là muốn thử xem mà thôi, thử xem chính mình tại trong lòng bổn nam nhân này có địa vị như thế nào, lúc nghĩ Lam Càng đều thực tự tin, lần này tựa hồ là thua......



Này nam nhân không nói lời nào, chính là ánh mắt hồng hồng theo dõi hắn, hắn muốn từ trong ánh mắt bàng hoàng của nam nhân nhìn ra điểm nào đó, lại cái gì cũng không bắt được, nhìn đến đôi môi căng mọng của nam nhân đang khép mở, , hắn nhịn không được thiếp đi qua, nặng nề mà hôn trụ đôi môi nam nhân, khi nghĩ đến địa phương này cũng có khả năng bị những người khác hôn qua, hắn liền khó chịu và đau lòng, nghĩ muốn đem những thứ người khác lưu lại trên người nam nhân tẩy trừ.

1 nhận xét:

  1. càng ngày càng ghét nv Lâm Càng này, hix, thích Thư Diệu nhất

    Trả lờiXóa