Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

ĐTTNL 201_202


Chương 201.

***
Lâm Mộ Thiên một mình đi ra khỏi căn biệt thự của Nhiên Nghị, y liền thấy một chiếc xe màu đen đậu ngoài cửa lớn, bảo an thay y mở cửa xe.
Lâm Mộ Thiên biết đó là xe của Thanh Dương , nhưng y không nghĩ tới là Thanh Dương lại đích thân đi đón mình, lái xe vì y mở ra cửa xe, tâm tình y không yên ngồi trên xe.
Thanh Dương ngồi dựa vào lưng ghế da, trong tay hắn cầm quải trượng, dày tư thái miễn cưỡng , khuôn mặt tinh xảo của hắn bị đêm tối bao phủ chỉ lộ ra đường cong đôi môi duyên dáng, thấy Lâm Mộ Thiên lên xe, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên .
“Tôi nghĩ, anh hẳn là không muốn đi cùng tôi, tôi tốt nhất là đưa anh về nhà đi.” Thanh Dương thản nhiên nói, vẻ mặt hắn có chút âm u, quần áo tơ lụa màu lam bao phủ làm da có chút tái nhợt của hắn , có vẻ phi thường yêu dị.
Không thể không thừa nhận Thanh Dương rất đẹp trai, con người trước mắt này không nói một tiếng nào cũng có thể tiêu diệt hết thảy mọi thứ xung quanh, ngũ quan tinh xảo, hắn không giống người khác là loại anh tuấn, ở hắn ẩn chứa một loại hấp dẫn khó nói, mang đến cho người khác cảm giác hoa lệ khác người bình thường.
“Vậy làm phiền cậu.” Lâm Mộ Thiên gật đầu, chậm rãi mỉm cười. Rời xa nơi ở của Nhiên Nghị cả người y cũng trở nên thoải mái hơn, không còn bị giam cầm, không còn trở thành công cụ tiết dục nữa, càng không còn ngày ngày phải đối mặt với thái độ lãnh đạm và ánh mắt khinh thường của Nhiên Nghị.
Lâm Mộ Thiên thực cảm kích Thanh Dương giúp y, dọc theo đường đi, y thực khách khí nói lời cảm ơn, Thanh Dương thực hiểu rõ tính cách của y, cũng không ngăn cản y nói lời khách sáo, hắn luôn miễn cường hướng y mỉm cười. Hai người cùng nhau hàn huyên vài câu về những chuyện xảy ra gần đây, y còn đơn giản kể cho Thanh Dương nghe chuyện mình bị Nhiên Nghị bắt đi, đương nhiên cái loại sự tình y cùng Nhiên Nghị đã làm thì không nói cho Thanh Dương biết, y cũng không phải không có mặt mũi như vậy, Thanh Dương cũng không có hỏi sâu vào chuyện này ,điều này làm cho y yên tâm rất nhiều.
“Lần này thật sự đã làm phiền cậu rồi, sau vài ngày nữa tôi làm xong công việc muốn mời cậu ăn một bữa.” Lâm Mộ Thiên thành thật nói, y cũng không hiểu phải làm như thế nào để cảm ơn người khác, điều duy nhất  y có thể làm chính là mời cơm.
Thanh Dương cũng không ghét bỏ gật đầu:“Anh làm xong công việc hãy đến tìm tôi, tôi cũng không vội đâu.”
“Cám ơn......”
“Chuyện của anh có vẻ quan trọng hơn, dù sao bây giờ mỗi ngày tôi cũng không có chuyện gì làm, Thanh bang gần đây rất ổn định, chuyện trong bang cũng không cần tôi lo nữa.” Thanh Dương chậm rãi nâng tay, bàn tay hắn nắm lấy mu bàn tay của Lâm Mộ Thiên, động tác của hắn rất nhẹ rất chậm, nhưng bàn tay hắn lại rất lạnh lẽo .
Lâm Mộ Thiên cũng không có trốn tránh, tùy ý hắn bao phủ mu bàn tay mình, y nhớ rõ, thật lâu trước kia, Thanh Dương luôn thích nắm mu bàn tay của y, nhẹ nhàng mà niết lộng, tựa như bây giờ vậy.
“Mộ Thiên, trong khoảng thời gian anh mất tích, em trai anh có đến tìm tôi.” Thanh Dương thong thả ngẩng đầu, ánh mắt đạm nhu (thanh đạm ôn nhu) nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cả kinh.
Lâm Càng vì sao lại đi tìm Thanh Dương?
“Em trai anh bảo tôi giao anh ra, cậu ấy biết chúng ta trước kia rất thân, cậu ấy nghĩ  anh chạy đến chỗ tôi là vì muốn trốn tránh cậu ấy.” Ngữ khí Thanh Dương thực đạm, hắn thùy hạ mắt, lông mi dày bao trùm ánh mắt, nhìn qua thực mê người.
Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, y chỉ có thể hướng Thanh Dương giải thích, tỏ vẻ sẽ ‘giáo dục ‘ lại em trai, y không rõ Lâm Càng vì sao lại có suy nghĩ như vậy.
“Tôi quả thật không biết anh lại có em trai.”
“Cậu cũng biết chuyện nhà tôi, Lâm Càng từ nhỏ đã  bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, trong lúc đó kỳ thực tồn tại rất nhiều vấn đề.” Lâm Mộ Thiên cũng không giấu diếm, Thanh Dương cũng biết chuyện nhà của y, y cũng chỉ biết nói thẳng: “ Em tôi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, cậu đừng trách nó.”
“Cậu ấy không nhỏ , tôi nhìn thấy cậu ấy so với anh còn hiểu chuyện nhiều hơn.” Thanh Dương miễn cưỡng nở nụ cười.
Chương 202.
Lâm Mộ Thiên cũng không phản bác, Lâm Càng quả thật so với y hiểu chuyện hơn, cũng so với y có năng lực hơn, có chuyện gì hắn cũng tự mình giải quyết, không giống như y phải dựa vào em trai và bạn bè giúp đỡ.
Nhưng mà ngoại trừ điểm này y cũng không thể tìm thấy lý do nào khác nữa.
“Nó không có phạm lỗi gì với cậu chứ?” Lâm Mộ Thiên nhịn thật lâu rốt cục hỏi miệng, y biết Thanh Dương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến Lâm Càng, nhất định là có chuyện gì đã xảy ra .
“Không có, cậu ấy đến tìm tôi chính là nói chuyện này thôi, em trai anh rất lễ phép.” Thanh Dương hạ mắt, thong thả chơi đùa ngón tay trắng như bạch ngọc của mình, hắn luôn như vậy không quan tâm chuyện gì, giống như là khắp thiên hạ sẽ không có người nào có thể tác động đến cảm tình của hắn.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Mộ Thiên yên tâm .
“Nhưng mà cậu ấy và cha anh rất giống nhau, vô luận là tính cách hay tác phong đều cùng cha anh không có gì khác biệt cả.” Thanh Dương ý vị sâu xa nói, đáy mắt hắn có cảm xúc khác thường lưu chuyển.
“Nó là con của cha tôi, đương nhiên là giống rồi.”
“Ừ.”
“Lại nói tiếp, qua vài nữa chính là ngày giỗ của cha tôi….” Lâm Mộ Thiên có tâm sự mà nói nhỏ dần, y lo lắng không biết có nên nói cho Lâm Càng biết chuyện này hay không, có nên bảo Lâm Càng đi cùng hay không a.
Dù sao hai người bọn họ cũng là cha con ruột thịt, tuy rằng Lâm Càng rất ghét người cha này, nhưng mà giữa hai người họ cũng còn tồn tại huyết thống.....
Hai người giống như trước đây nói chuyện phiếm, không có câu nệ trò chuyện thực tự nhiên, Lâm Mộ Thiên thực thích cảm giác này, làm cho y nhớ lại thời trung học trước đây. Khi đó y luôn cùng một chỗ với Thanh Dương, vô luận là ăn cơm, chơi nhạc, hay là tán gái, nhớ tới đủ mọi chuyện khi đó, thật sự nghĩ lại mà kinh ngạc, quay đầu về hiện tại y cư nhiên đã gìa như vậy rồi a  .
Bất đồng với thời còn  trẻ , y bây giờ đã không còn tâm tình chơi nhạc nữa, hiện tại y chỉ muốn một cuộc sống bình thường cùng với gia đình hòa thuận ấm áp.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Thanh Dương, y có chút lo lắng cho thân thể của hắn, y nhớ Nhiên Nghị từng nói qua, Thanh Dương hít thuốc phiện, thuốc phiện là loại mà trước kia Thanh Dương luôn nhắc nhở anh em là không được đụng vào nhưng mà bây giờ hắn lại trở thành cái dạng này chứ......
“Thân thể cậu không tốt, cái kia cậu không nên chạm vào nhiều, tốt nhất….tốt nhất là bỏ cái thói quen đó đi, như vậy thân thể mới trở nên khỏe mạnh được.” Lâm Mộ Thiên rốt cục vẫn là nhịn không được mà khuyên bảo Thanh Dương, y không muốn nhìn thấy Thanh Dương ngày càng tiến vào vực sâu không lối thoát này.
“Anh chỉ là cái gì?” Thanh Dương thong thả nghiêng đầu, ánh mắt u nhuyễn dừng ở hai tròng mắt lo lắng của y.
“Tôi chỉ là...... Cái kia......” Cái loại này nọ này cũng không phải chuyện tốt gì mà nói thẳng.
“Ý của anh là kêu tôi đừng chạm vào phụ nữ sao?” Thanh Dương nghiêng người qua, hắn nhìn chằm chằm vào biểu tình đang biến hóa không ngừng của Lâm Mộ Thiên, hắn phát hiện bộ dáng do dự muốn nói lại thôi của y hắn cũng không giận mà bật cười: “ Anh cũng không phải không biết, không có phụ nữ tôi sẽ ngủ không được a.”
Lâm Mộ Thiên lo lắng nhìn Thanh Dương, thực bất đắc dĩ lại không thể làm gì được: “ Tôi không phải có ý đó, tôi là nói cậu đừng hút thuốc phiện nữa, thuốc phiện sớm muốn gì cũng sẽ hại chết cậu.” Y cố lấy dũng khí nói ra , y là lo lắng, cũng là quan tâm.
Thanh Dương chính là đơn giản  theo dõi y, không nói chuyện.
“Cậu trước kia không phải thường nói với anh em là không nên đụng vào thuốc phiện sao? Nhưng mà vì cái gì bây giờ cậu lại đụng vào nó chứ….”
“......” Thanh Dương vẫn như trước im lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt lo lắng của Lâm Mộ Thiên.

“Cậu không nên đụng vào thuốc phiện….Nó có thể sẽ giết chết cậu.” 

4 nhận xét:

  1. bạn ơi, Lâm càng tên t.Trung là Lâm Việt nhé :3

    Trả lờiXóa
  2. mình cũng biết thế a, nhưng bản QT để là Lâm Càng mình lười đổi lại a, mong bạn thônh cảm nha. cảm ơn bạn đã ủng hộ <3

    Trả lờiXóa
  3. Mình đợi chap mới của bạn.

    Trả lờiXóa