Chương 137
Sữa theo khóe miệng tràn ra, Lâm Càng hôn tới dấu vết kia, thẳng đến khi Lâm Càng một ngụm một ngụm dùng miệng uy nam nhân uống hết sữa, hắn mới buông ra nam nhân, cho nam nhân nằm xuống ngủ.
Hắn cứ như vậy im lặng ôm nam nhân, trong phòng không có bật đèn, Lâm Càng chính là ngủ không được, hắn ôm nam nhân, thuận thế gần sát vào thân thể nam nhân, ở bên tai nam nhân nói:“Cuối tuần anh muốn đi nước ngoài tham dự lễ trao giải điện ảnh, tôi có hai cái cuối tuần không thấy được anh .” Hắn thanh âm rất nhẹ, lại thực bất đắc dĩ.
“Kia thì thế nào?”
“Lần này tôi không thể cùng đi với anh, tôi bên này còn có chuyện không có làm thỏa đáng.”
“Ân......”
“Còn có......” Ngày đó buổi tối, Lâm Càng ôm nam nhân nói rất nhiều chuyện , nhưng là nam nhân đã lâm vào buồn ngủ mơ hồ không có cẩn thận nghe lời Lâm Càng nói với mình, nam nhân chỉ biết là Lâm Càng ở bên cạnh mình không ngừng nói chuyện, nam nhân nghe thấy vài lời “Thực xin lỗi” .
Sau đêm đó, nam nhân đối thái độ của Lâm Càng hơi chút có điểm hảo vòng vo, ít nhất Lâm Càng hoàn toàn không hề có cảm giác nam nhân đối với hắn hờ hững, điện ảnh chương khai mạc một vòng, trong nước cũng được đề cử một giải, làm người có phúc khí ngôi sao như Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng được mời tham dự.
Bên ngoài hội trường đậu đầy các danh xe ( xe nổi tiếng),các fan hâm mộ vây quanh đầy cả thảm đỏ, đài truyền hình phóng viên cũng rực rỡ tham dự, toàn trường ngọn đèn lóng lánh, khí phái mười phần.
Nam nhân được fan thét chói tai cùng truyền thông nhiệt tình chụp ảnh, Lâm Mộ Thiên đều bảo trì mỉm cười, cùng nam nhân tham dự chính là nữ nhân vật chính An Lâm, hai người vừa ra, liền khiến cho các giới truyền thông mãnh liệt chú ý.
Hôm nay nam nhân ăn mặc thực thân sĩ, An Lâm bán lộ vai, ẩn hiện bộ ngực sữa, nàng vòng tay qua cánh tay nam nhân như chim nhỏ nép vào người nam nhân , một đôi bích nhân ở tiến vào hội trường khi, đưa tới nhóm khách quý đều ghé mắt, nhóm truyền thông nhất máy quay lên,“Răng rắc” chụp ảnh, An Lâm thủy chung đều cùng nam nhân bảo trì thân mật, nhân vật nổi tiếng tại thời điểm này đều giả dối, mặc dù không thích nam nhân, nhưng An Lâm không thể không vì tuyên truyền cho bộ phim mà phối hợp cùng Lâm Mộ Thiên.
“Cười a!” An Lâm niết cổ tay nam nhân, nhắc nhở nam nhân bảo trì mỉm cười.
Xem ở trong mắt mọi người hai người như là biểu hiện ân ái , nam nhân lại cảm thấy không có xúc động, chính là đơn giản tuyên truyền mà thôi, nam nhân không thích nhận thiểm quan đăng chú ý, ở đơn giản nhận hết lời phỏng vấn của các phóng viên, hai người liền đi, không hề có nói chuyện với nhau.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, các phóng viên chen chúc tới, nhóm khách quý cũng bắt đầu quay lại nhìn xem .
Thư Diệu một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện ở hiện trường, rất xa, hắn liền thấy Lâm Mộ Thiên, cái nam nhân kia vẻ mặt nhàm chán đứng ở trong hội trường, y không coi ai ra gì có chút trố mắt nhìn nam nhân mà đi đến, này một đường có thể nói là tinh quang lóng lánh, nhân vật nổi tiếng này nhóm khách quý ai cũng đều nghị luận về Thư Diệu, vị này mới có hai mươi mấy tuổi đã tiếp quản sự nghiệp buôn bán lớn của Thư gia, ai cũng đều muốn cùng y kết giao, lúc này mọi người đều không khỏi hâm mộ Lâm Mộ Thiên.
“Sao cậu lại tới đây?”
Tuy rằng tham dự cái loại trao giải này không có lợi ích gì, nhưng là xuất phát từ tâm muốn gặp mặt nam nhân, Thư Diệu vẫn là đến đây.
Chương 138
“Chủ nhân sự kiện này là bằng hữu của tôi, yêu cầu tôi đến cắt may quần áo cho hắn.” Thư Diệu cười đến ôn nhu, y không dấu vết ôm chầm thắt lưng nam nhân, hướng tới rất nhiều phóng viên mỉm cười,“Cho chúng tôi chụp một vài bức, sẽ chụp rất đẹp a.”
Đây chính là hỏng rồi phóng viên, đêm nay Thư Diệu tâm tình tốt lắm thỏa mãn các loại yêu cầu của phóng viên , nam nhân thời khắc đều bị y “bảo hộ”, hai người tựa như hảo bằng hữu gặp mặt vậy, tán gẫu hảo vui vẻ, nam nhân rất là vui với Thư Diệu ôn nhu, cũng thật cao hứng khi tại nhàm chán này gặp được người quen.
Ngũ quang thập sắc, nhạc khí du dương, bốn phía ngọn đèn dần dần ảm đạm, cùng với vũ khúc tao nhã, ở giữa sân nhảy có người bắt đầu du dương Hoa Nhĩ Tư, nam nhân đoan trang đứng ở một bên, lẳng lặng thưởng thức vũ đạo đám người ở sân nhảy, Thư Diệu vẫn đều bồi ở bên người nam nhân, tuy rằng trong lúc đó có vài vị nữ sĩ còn mời bọn họ khiêu vũ, đều bị lễ phép từ chối .
“Anh không khiêu vũ sao?” Thư Diệu uống hương tân, hỏi nam nhân.
“Nga?” Thư Diệu ánh mắt nhu hòa dừng ở trên mặt nam nhân, y có chút kinh ngạc, nam nhân chưa bao giờ ở trước mặt y nhắc tới chuyện của cha mình ,“Cha anh gia giáo thật đúng là đặc biệt.”
Thư Diệu biết mẹ nhỏ trong miệng nam nhân, chính là mẹ của Lâm Càng, y vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân nói đến sự tình trong nhà, điều này làm cho y vô cùng cao hứng.
“Nếu anh muốn khiêu vũ tôi có thể chỉ cho anh.” Thư Diệu buông chén rượu, mời nam nhân khiêu vũ.
Lúc này, nguyên bản An Lâm ở cùng với lão tổng công ty địa khu giải trí nói chuyện, lại đi đến nơi hai người Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên đang nói chuyện, nữ nhân này thực xinh đẹp đương nhiên cũng có thể nói là thực gợi cảm, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, chiếc áo choàng tơ lụa nằm phía dưới mái tóc dài được uốn lọn xinh đẹp, lại nhu lại lượng, nhìn qua phi thường xinh đẹp câu nhân.
Nam nhân nhìn đến nàng váy dài thướt tha đi tới, đáy lòng có chút không vui ý nhìn đến nàng, vì sao nữ nhân này luôn cố ý tìm mình phiền toái, vô luận là ở lúc quay bộ phim hay là lúc tham dự lễ tuyên truyền bộ phim, thái độ của nữ nhân này đối nam nhân cũng thực không có hảo ý.
“Ha ha, Thư thiếu gia, nguyên lai anh ở trong này a, vừa rồi vẫn không có cơ hội cùng anh chào hỏi, hy vọng anh không cần để ý!” An Lâm nhìn thấy Thư Diệu liền cười đến vẻ mặt sáng ngọc, ánh mắt loan loan , quyến rũ lại động lòng người.
Thư Diệu nhíu nhíu đầu mày, hướng nữ nhân kia nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo vài tia chán ghét, y quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, nhìn đến nam nhân giờ phút này biểu tình bất đắc dĩ, y liền khẳng định nữ nhân này chính là đối tượng bên ngoài của Lâm Càng.
Thư Diệu khóe miệng khơi mào một chút ý vị thâm trường tươi cười, y nói với An Lâm:“Thay tôi nói kim chủ của cô, nói với hắn lần sau ăn vụng phải thông minh một chút .”
An Lâm bị lời nói của Thư Diệu làm cho xấu hổ, ấp a ấp úng không biết nói cái gì cho phải, nam nhân chậm rãi đẩy Thư Diệu một chút, không muốn Thư Diệu lại cùng nữ nhân này nói chuyện nữa.
“Đi thôi, Mộ Thiên, chúng ta đi địa phương sạch sẽ.” Thư Diệu khinh bỉ An Lâm rất nhiều, chậm rãi kéo cổ tay nam nhân, con ngươi ôn nhu nhìn chăm chú vào mặt nam nhân, y cái dạng này của nam nhân , không thích gây chuyện tíh cách bình thản, với y mà nói tựa như mùa xuân cam lộ, như vậy y liền thích nha, y không để ý ánh mắt của người bên ngoài, đem nam nhân nhẹ nhàng mà vào sân nhảy,“Đến đây đi, tôi dạy cho anh khiêu vũ.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét