Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

(yunjae)NHKLNY_tam


Tam.

Cuộc sống mới cứ như vậy mà bắt đầu, thời gian đi học của Duẫn Hạo đúng là như lời hắn nói thật sự là không có quy tắc gì cả.

Lúc hắn thức dậy, Tại Trung sẽ làm điểm tâm cho hắn. Có khi Duẫn Hạo sẽ không về nhà ăn cơm, hắn sẽ thông báo cho Tại Trung một tiếng.
Tại Trung cảm thấy vị chủ nhân này thật là tốt, sẽ không làm cho bận việc đến bù đầu bù cổ ( chém) . Nghĩ đến đây, Tại Trung cười cười. Anh nhìn nhìn căn phòng được quét tước không nhiễm một hạt bụi cùng quần áo được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, tâm tình của anh tốt lên không ít. Đột nhiên điện thoại trong nhà reo lên, anh chạy tới tiếp, chợt nghe thấy thanh âm hưng phấn của Duẫn Hạo ở đầu bên kia điện thoại
“ Tại Trung a! Cậu có thể đến cửa hàng giặt ủi lấy quần áo giùm tôi được không?”
“ Ân, được. Làm sao vậy?” Tại Trung thực sự muốn mở đầu vị chủ nhân này ra xem bên trong chứa gì a, kính nhờ a, có vị chủ nhân nào lại nhờ người hầu với giọng điệu cầu xin như thế a.
Không tốt a!
Duẫn Hạo đem địa chỉ nói rõ cho Tại Trung, sau đó Tại Trung liền định treo máy.
“ Này! Tại Trung khoan đã…” Duẫn Hạo kêu, Tại Trung có điểm bất đắc dĩ cầm lại tai nghe.
“ Cái kia…. Tôi cũng sắp tan học rồi, sau khi cậu lấy xong quần áo thì chờ tôi ở đó tôi thuận đường đưa cậu về luôn.” Duẫn Hạo nói.\
“ Không cần…..” Tại Trung vừa định từ chối thì Duẫn Hạo đã đem điện thoại cắt đứt.
Buồn bực! Tại Trung trong lòng khó chịu, anh mặc khoác rồi đi ra ngoài.
Tại Trung lấy xong quần áo, ra cửa liền phát hiện trời bên ngoài đã muốn tối hẳn. Mù đông cứ như vậy đã đến rồi a. Giống như chính mình, mới hai mươi tuổi nhưng là hai mươi tuổi không có quyền lợi. Không có cách nào học đại học, cũng không có biện pháp nghĩ đến tương lai của bản thân.
Thậm chí ngay cả là giấc mộng cũng là xa xỉ đối với anh.
Thở dài thật sâu, thoát ra một luồng khói trắng, biến mất trong màu đen của ban đêm.
Duẫn Hạo từ xa đã nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt lưu ly màu đen của Tại Trung nhuốm màu bi thương, môi mím thật chặt, như là chịu được thống khổ, chiếc áo khoác thuần trắng phụ trợ cho gương mặt sáng bóng của anh. Đêm đen, thân ảnh tuyết trắng…..
Một tiếng thở dài kia của Tại Trung làm cho Duẫn Hạo thế nhưng khắc chế không được mà đau lòng. Tại Trung a, cậu là người thế nào mà làm tâm tôi lại đau vì cậu như vậy a?
“Tại Trung a!” Chiếc xe BMW màu xanh ngọc hợp thời trang đỗ tại trước mặt Tại Trung, Duẫn Hạo nhìn anh, khẽ kéo tay anh vào trong xe. Tại Trung không nói gì, anh cúi người ngồi vào trong xe. Tại Trung nhìn thấy trong ánh mắt Duẫn Hạo ánh lên vẻ đau lòng.
Ánh mắt kia vì cái gì lại mang theo đau lòng a? Đau lòng ? Hắn điên rồi sao? Nhưng là Tại Trung hiểu được chính mình lại sa vào ánh mắt đó, ngay tại ánh mắt đau lòng của Duẫn Hạo , anh đã sa vào.
Trên xe, Tại Trung không nói gì, chính là đem mấy bộ quần áo mà anh vừa lấy cho Duẫn Hạo xác nhận, Duẫn Họa cũng không nói gì.
Là một  đường trở về nhà.
***********
“Tại Trung a!” Bây giờ là mấy giờ rồi? Như thế nào lại có người gõ cửa vào lúc này a, Tại Trung xem như mình không nghe thấy, anh trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
“ Tại Trung ~~~” Thanh âm ngoài cửa đáng thương hề hề, Tại Trung bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy, vừa thấy đã là 12:30. Đối với người có thời gian nghỉ ngơi tốt như anh thì bây giờ đã thật sự muốn khuya rồi a. Anh mở cửa, nhìn thấy Duẫn Hạo mặc đồ ngủ đứng ở bên ngoài.
“ Chuyện gì?” Khẩu khí Tại Trung so với thường ngày lãnh đạm hơn, dù sao anh ghét nhất là bị người khác phá giấc ngủ của mình.
“ Ân……” Duẫn Hạo nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh nói “ Tôi còn nghĩ là cậu chưa ngủ a, thực xin lỗi…..”
“ Không sao, có chuyện gì sao?” Tại Trung cười cười, lập tức đá bay bộ dáng buồn ngủ của mình, không thèm để ý hỏi.
“……….” Duẫn Hạo sờ sờ mặt mình, ngượng ngùng cười cười “ Tôi đói bụng….”
“….” Tại Trung đột nhiên có loại xúc động muốn trực tiếp ngất đi cho rồi, nhưng nghĩ lại điều này là không thể a, chuyện này không phải là nghĩ vị của người hầu nên làm sao. Vì thế anh gật gật đầu, cầm lấy áo khoác treo trên giá, liền đi xuống phòng bếp. Duẫn Hạo đi theo phía sau lưng Tại Trung không dám nói cái gì.
“ Ở trong này nhiều khói dầu, anh lại bàn ăn ngồi chờ tôi một chút đi.”   Tại Trung nhìn nhìn Duẫn Hạo đang ở phía sau mình, anh liếc mắt một cái nói.
“ Đừng lo~ Tôi sẽ ở đây nhìn cậu làm a.” Duẫn Hạo cười cười, Tại Trung cũng không có biện pháp cự tuyệt, đành để cho hắn đứng ngốc ở đó.
Duẫn Hạo nhìn bóng dáng bận rộn của Tại Trung, khóe miệng giơ lên một độ cong. Hắn rõ ràng biết, trước mắt mình là đàn ông, hơn nữa lại là người không có hảo cảm gì về hắn, nhưng chính là hắn thích nhìn người ta a, làm sao bây giờ đây, nhìn thấy anh giơ tay nhấc chân thôi thì hắn cũng đã thỏa mãn rồi a. Chính mình cũng không thể quay đầu rồi a. Nghĩ đến đây, trong mắt Duẫn Hạo lóe ra một tia sáng chói. Tại Trung a, cậu bảo tôi bây giờ nên làm  gì với cậu mới tốt đây a?
“A” Có lẽ là có người đứng sau lưng nhìn mình làm cho Tại Trung cảm thấy không được tự nhiên, lúc thái thịt bị dao cắt trúng tay.
“ Làm sao vậy?” Duẫn Hạo vội vàng đi qua, kéo tay anh nhìn, liền thấy trên ngón tay trắng nõn thon dài của anh chảy máu. Trong lòng hắn quýnh lên, không suy nghĩ gì đã đem ngón tay Tại Trung ngậm vào trong miệng mình.
**************************

   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét