Chương 7.
Phó Hàn Triệt mở to mắt, mặt không chút thay đổi ngồi dậy,
cúi đầu nhìn thấy trên ngực mình tràn đầy
xanh tím cùng dấu răng, toàn thân trên dưới đều âm ĩ đau, có cảm giác
như là bị chiếc xe tải thật lớn cán qua người, phía dưới lại càng đau hơn, Phó
Hàn Triệt là người mạnh mẽ như vậy cũng chịu không nổi đau đớn mà nhíu hai hàng
lông mày lại.
Bước xuống giường, hai chân anh mềm nhũn, thiếu chút nữa
ngã sấp xuống, Phó Hàn Triệt đỡ ở mép giường, cúi đầu liền nhìn thấy dịch thể
nhơ nhớp chảy dọc theo giữa hai chân mình, một tiếng khàn khàn, nho nhỏ tràn
ngập trong căn phòng tĩnh lặng, trong ánh mắt Phó Hàn Triệt lóe ra hàn quang
nồng đậm, lão hổ không phát huy thật cho anh là mèo bệnh sao? Cái loại ngưu quỷ
xà thần nào mà cũng dám động vào anh sao? Thực là đã chán sống rồi a…. .
Đứng thẳng thân mình, Phó Hàn Triệt đi vào phòng vệ sinh,
nước ấm nhẹ nhàng chảy ra, thân thể đau đớn nhắc nhở Phó Hàn Triệt nhớ đến tối
hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ngón tay anh thô bạo đâm vào phía dưới, không quan
tâm đem chất dịch đặc từ trong cơ thể mình lôi ra ngoài theo dòng nước cuốn đi.
Chất dịch dơ bẩn được làn nước rửa trôi sạch sẽ, nhưng
những dấu vết xanh tím này cũng không thể tẩy sạch, Phó Hàn Triệt nhìn thân thể
mình bị tàn sát bừa bãi trong gương, anh nổi giận một quyền đánh vào tấm kính,
khuôn mặt tuấn mỹ trong gương bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi do bị thủy
tinh đâm phải chảy ra trên mu bàn tay anh, nhuốm đỏ sàn nhà bằng đá cẩm thạch
trắng tinh.
Phó Hàn Triệt mặc áo sơ mi vào chỉ cài có hai nút áo, anh
xoay người nhặt chiếc quần bị ném bên giường, động tác như vậy liền làm cho
miệng vết thương phía dưới của anh đau đớn, không ngừng nhắc nhở anh tối hôm
qua đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hàn Triệt vừa đi ra cửa khách sạn liền nhìn thấy xe
của mình, mở cửa xe ngồi vào, anh đã đổ một thân mồ hôi lạnh, mỗi bước đi đều
động đến vết thương phía sau kia loại cảm giác đau này so với bị súng bắn hay
là bị dao đâm cũng đều không giống nhau, nhất là cái bộ phận kia thật khó có
thể chịu được.
Lái xe về đến nhà, Phó Hàn Triệt lập tức gọi Vương Nghị
đến, tuy rằng Phó gia đã muốn thoát ly
khỏi hắc đạo nhưng Vương Nghị là đứa trẻ mà Phó lão gia tử nhận nuôi, con người
này khi lăn lộn trên Giang Thành nổi
tiếng là người không biến sắc trước mọi việc.
Vương Nghị nhận được điện thoại của Phó Hàn Triệt, liền
lập tức chạy lại đây, đã rất lâu rồi từ khi trưởng thành tiểu tử kia không có
việc gì căn bản sẽ không gọi điện thoại cho hắn ta, lần này lại có thể có gọi
điện thoại kêu hắn ta qua, Vương Nghị chỉ biết chuyện này không đơn giản. Vương
Nghị đi vào căn biệt thự nhỏ của Phó Hàn Triệt, liền nhìn thấy một thanh niên
tuấn mỹ đang cau mày ngồi trên sa lon, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Hàn Triệt, ai
chọc giận em vậy? Dám làm em tức thành như vậy.” Vương Nghị ngồi xuống bên cạnh
Phó Hàn Triệt nói, hắn ta lấy điếu thuốc chờ Phó Hàn Triệt nói.
"Anh đến rồi sao, em muốn Thôi Vạn Thành chết, chết
càng thảm càng tốt. Cho em một điếu thuốc.” Phó Hàn Triệt nhìn Vương Nghị cười
cười nói, nhưng từ ngữ khí của anh có thể nghe được hương vị nghiến răng nghiến
lợi trong đó.
Vương Nghị không biết Thôi Vạn Thành lại làm gì chọc giận
Phó Hàn Triệt, hắn ta từ trong bao thuốc lấy ra một điếu thuốc, giúp Phó Hàn
Triệt đốt. Ai dám chọc giận tiểu tử này, đương nhiên cần phải trả giá thật
nhiều, là hắn ta nhìn Phó Hàn Triệt lớn lên, dì Thiến mẹ của Phó Hàn Triệt chết
một thời gian liền phó thác Phó Hàn Triệt cho hắn ta chiếu cố.
Huống chi tiểu gia hỏa này cũng là hắn ta nhìn từ nhỏ đến
lớn, hắn ta còn nhớ rõ tiểu tử này khi còn nhỏ còn dùng đôi chân ngắn ngủn của
mình chạy theo hắn ta lớn tiếng gọi một tiếng anh hai, chỉ chớp mắt tiểu tử
ngày nào đã trưởng thành như vậy, ngay cả một tiếng anh hai cũng không còn kêu
nữa, thật sự là ngày càng không lễ phép chút nào.
"Được, anh sẽ xử lý hắn, sắc mặt em thật kém, có phải
có chỗ nào không thoải mái hay không? Muốn anh gọi tiểu Hàn lại đây khám cho em
một chút không?” Vương Nghị nhìn thấy sắc mặt Phó Hàn Triệt không tốt liền mở
miệng hỏi thăm.
"Không cần, em không sao. Anh nhớ rõ phải càng nhanh càng tốt, em muốn hắn
mất hết danh dự.” Phó Hàn Triệt nói xong, liền phun ra một luồng khói, nhìn
luồng khói đó biến mất vào không trung.
Khi đang nói chuyện thì đột nhiên Phó Hàn Triệt lại muốn
nôn, miệng đầy mùi khó chịu, chuyện này làm cho anh biết cái tên vương bát đản( một câu chưởi của
TQ) kia rốt cuộc đã làm cái việc ghê tởm như thế nào với anh, kẻ đó
không những hạ xuân dược mà còn sử dụng một loại dược vật nào đó, bằng không
toàn thân anh cũng sẽ không vô lực, đáng chết nhất chính là thần trí hoàn toàn
mơ hồ không rõ .
"Hàn Triệt, em thật sự không có chuyện gì chứ? Những
cái này là cái gì vậy? Dấu hôn này ở đâu ra thế, là ai làm? Có phải là Thôi Vạn
Thành không?” Vương Nghị lớn tiếng hỏi .
Sau khi Phó Hàn Triệt nôn khan xong, làm lộ ra cái gáy đầy
dấu hôn xanh tím, dấu vết cắn như vậy hẳn không phải là do phụ nữ làm được, mà
không có thiếu niên bình thường nào lại có gan dám cắn Phó Hàn Triệt, Vương
Nghị rất rõ ràng dấu vết này chỉ có ở sau lưng mới có mà thôi, chẳng lẽ Hàn
Triệt lại cùng cái tên Thôi Vạn Thành có quan hệ .
"Anh hai, anh đừng hỏi, nhất định phải bắt lấy tên
Thôi Vạn Thành đó.” Sau khi Phó Hàn Triệt cầm lấy ly nước do Vương Nghị đưa tới
súc miệng, anh có chút vô lực mà nói, hiện tại toàn thân trên dưới của anh đều
đau, đầu cũng hỗn loạn.
"Anh hai đã biết, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, anh
sẽ gọi tiểu Hàn đến đây khám cho cậu, nếu em có cái gì không thoải mái hoặc tâm
lý khó chịu cũng có thể gọi cho anh, không cần im lặng, anh luôn luôn sẽ ở bên
cạnh em.” Vương Nghị đưa tay xoa xoa đầu Phó Hàn Triệt nói.
Vương Nghị đã thật lâu thật lâu không có cảm giác nổi giận
như vậy, lần này hắn ta sẽ làm cho mọi người biết, người của Phó gia không phải
ai cũng có thể đụng đến, nhất là Phó Hàn Triệt em trai của Vương Nghị hắn.
"Anh, em thật sự không có việc gì, không phải chỉ là
bị làm có một lần thôi sao, không chết được.” Phó Hàn Triệt sắc mặt tái nhợt
nói.
"Đừng nói chuyện, em đang phát sốt, tiểu Hàn sẽ lập
tức chạy đến đây ngay, em phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện anh sẽ xử lý.”
Vương Nghị nói cũng không để ý người trong lòng đang giãy dụa, trực tiếp đem
người ôm trở về phòng trên lầu, vừa lúc lại nghe được bụng của Phó Hàn Triệt
kêu vang, hắn ta mới biết được tiểu tử này căn bản là không có ăn cơm, chắc là
xảy ra chuyện như vậy tiểu tử này làm sao có tâm trạng mà ăn cơm.
Dưới sự cường ngạnh và uy hiếp của Vương Nghị Phó Hàn
Triệt mới ăn một ít cháo, lúc này Trương Hàn mới đến, gần đây cậu rất bận rộn
a, hai người bên Vương Nghị bị thương đều do một mình cậu chăm sóc, ngày hôm
nay Phó thiếu lại có thể phát sốt, quả thật là hiếm thấy a, cậu chưa bao giờ
gặp qua Phó Hàn Triệt bị bệnh, cho dù có bị cũng là do bị trúng đạn hoặc là vết
đao, hoặc càng là bị một tiểu nam hài nào đó làm bị thương.
Giao Phó Hàn Triệt cho tiểu Hàn chăm sóc, Vương Nghị liền
lập tức rời đi, lệnh cho hai tâm phúc của mình đi điều tra hai chuyện, một là
tình huống nhận hối lộ của cái tên Thôi Vạn Thành đáng chết kia, hai chính là
sự việc của Thôi Vạn Thành đã làm tối hôm qua với Phó Hàn Triệt.
Vương Nghị trở lại câu lạc bộ đêm, bảo thuộc hạ đem Thôi
Vạn Thành mời tới đây.
Thôi Vạn Thành cũng không biết mình như thế nào lại chọc trúng bọn rắn độc ở Giang Thành này, thế
nhưng khi gã nghe được Vương Nghị hỏi mình việc của Phó Hàn Triệt, gã lập tức
biết được người này cấp dưới của Phó Hàn Triệt phái tới đây.
Gã nói với Vương Nghị là tối hôm qua gã có việc bàn cùng
Phó Hàn Triệt, đợi cho đến khi đi tới hậu hoa viên gã mới biết được là Phó Hàn
Triệt bị người khác kê đơn, gã vốn là muốn giúp Phó Hàn Triệt giải quyết sự tình,
dù sao đây cũng không phải là sự việc vẻ vang gì có thể ít người biết thì càng
tốt .
Kết quả Phó thiếu lại không cho gã mặt mũi, chẳng những
không niệm tình gã muốn giúp anh vậy mà còn đánh gã một đấm làm cho gã bị đánh
ngất xỉu, cuối cùng còn bị lột hết quần
áo, gã nói với Vương Nghị rất có thể là người hạ dược Phó Hàn Triệt đã làm như
thế, chờ đến khi gã tỉnh lại là đã hai giờ sau, bên người gã đã sớm không nhìn
thấy Phó thiếu nữa rồi, gã nghĩ chắc có lẽ là người hạ dược đã mang Phó thiếu
đi.
Vương Nghị nghe xong lời Thôi Vạn Thành nói, hắn đương
nhiên là không có khả năng đi tin lời nói từ một phía của Thôi Vạn Thành. Hắn
bảo thuộc hạ đi tìm người tới chuốc say Thôi Vạn Thành, mặc kệ những lời
Thôi Vạn Thành nói là thật hay giả, Phó
Hàn Triệt chính là bị người khác làm hại, hắn sẽ không để cho đối phương nhìn
thấy ngày hôm sau mặt trời.
Vương Nghị bảo tâm phúc đi thăm dò những việc mà Thôi Vạn
Thành đã nói, mặt khác thì thiết kế tình huống tử vong cho Thôi Vạn Thành ‘ do
say quá mà té sông chết đuối’, lại đem người nhận hối lộ của Thôi Vạn Thành tố
cáo, làm cho cái chết của Thôi Vạn Thành giống như là vì mất hết danh dự thống
khổ quá mà đi tự tử .
Phó Hàn Triệt mở to mắt tỉnh lại, vừa rồi bất tri bất giác
thế nhưng đã ngủ, sắc trời đã muốn tối, thân thể anh thư thái một ít.
Anh nhận được điện thoại của Vương Nghị, sau khi biết được
mọi chuyện không phải là do Thôi Vạn Thành làm anh liền lập tức gọi điện thoại
đến Cẩm gia, anh biết được Thôi Vạn Thành đúng thật là hai giờ sau mới rời khỏi
Cẩm gia, hơn nữa lúc gã rời khỏi cũng chỉ có một mình không có anh. Phó Hàn
Triệt cau mày, xem ra thật sự không phải là Thôi Vạn Thành làm, nếu không phải
thôi Vạn Thành làm vậy rốt cục là ai đây, ở Giang Thành này còn có người dám
động đến anh sao.
Phó Hàn Triệt đang ăn cơm chiều, Vương Nghị liền mang camera
ở Cẩm gia tới, hai người nhìn hình ảnh trong máy quay phim thấy được có một
thanh niên đỡ Phó Hàn Triệt toàn thân vô lực vào trong xe, nhìn thấy người
thanh niên đó đấu đá lung tung lái xe Phó Hàn Triệt đi, thật là làm cho người
khác hoài nghi không biết thanh niên này có biết lái xe hay không .
Kỳ thật Phó Hàn Triệt đã oan uổng cho Lam Hữu rồi, lúc đó
trong lòng Lam Hữu thật sự rất khẩn trương dù sao hắn cũng là đang làm chuyện
xấu hơn nữa có một đoạn thời gian hắn không lái xe, cho nên khi gặp phải khó
tránh khỏi mắc sai lầm hoặc là do tâm lý tác động tới .
Phó Hàn Triệt nhìn thấy hình ảnh người này, anh liếc mắt
một cái liền nhận ra tiểu tử trong hình này chính là tên tiểu tử lần trước đến
khách sạn bắt gian. Trong lòng anh không biết vì cái gì lại thoải mái hơn một
chút, ít nhất anh không phải gặp một kẻ ghê tởm nào khác.
"Lão đại, người bắt được phải xử lý thế nào? Tiểu tử
này lớn lên cũng được lắm, là một kẻ trói gà không chặt a.” Vương Bình tâm phúc
của Vương Nghị nói trong điện thoại .
"Hàn Triệt, người đã bắt được rồi, em muốn làm sao
bây giờ? Hay là đem cậu ta uy cho cá sấu ở Sa Ngư ăn đi.” Vương Nghị nói với
Phó Hàn Triệt còn đang ngẩn người .
"Trước đừng đụng tới cậu ta, anh mang người lại đây
đi.” Phó Hàn Triệt ngẩng đầu nói, vật nhỏ này anh nguyên bản đang có hứng thú,
đối phương nghĩ muốn lên giường của anh, anh cũng không ngại nhưng mà vị trí
sai lầm làm cho người khác thật sự là tức giận mà, phía dưới của anh bị tên
tiểu tử này làm cho bị thương vẫn còn âm ỉ đau, anh cũng nhất định không cho
tên này chết một cách thoải mái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét