Nhị.
“
Tại Trung a~ cậu sửa sang lại xong chưa ?” Thật vất vả chịu đựng được tới mười
một
giờ, thật sự là đói không chịu được nên Duẫn Hạo mới do dự đi gõ cửa phòng
Tại Trung , qua một hồi lâu hắn mới nghe được tiếng bước chân đang chậm rãi tới
gần.
“
Thực xin lỗi…. Tôi không cẩn thận ngủ quên mất, bây giờ phải đi nấu cơm rồi…”
Tại Trung đi mở cửa, mái tóc đen có chút hỗn độn, mở to hai mắt buồn ngủ mông
lung, anh ngượng ngùng nói.
“
A….Không …” Duẫn Họa đã không nhớ rõ mình lần thứ mấy nhìn Tại Trung đến ngẩn
người rồi a, cởi áo khoác Tại Trung mặc chiếc áo T-shirt cũ kỹ, lộ ra xương
quai xanh tinh xảo, hơn nữa vừa tỉnh ngủ nên hai mắt có vẻ mê ly, thực gợi
cảm a!! Duẫn Hạo không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
“ Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn là
được!” Duẫn Hạo che dấu thất thố chính
mình, hắn mở miệng nói.
“
Nhưng là……” Tại Trung nghĩ như thế nào cũng thấy không tốt cho lắm, nào chuyện ngày đầu tiên đi làm lại để chủ nhân
mời người hầu ăn cơm chứ? Tại Trung đang đấu tranh tâm lý thì bị Duẫn Hạo lôi
ra khỏi phòng.
“
Không có gì là không được cả…. Cậu là người hầu của tôi, đương nhiên là bao ăn
bao ở rồi ~” Duẫn Hạo nói như chuyện
đương nhiên, hắn cầm lấy áo khoác của Tại Trung mang anh ra cửa.
Tại
Trung ngồi trên chiếc xe BMW cao cấp mà có điểm bất an, anh đây là lần đầu tiên
ngồi trên chiếc xe cao cấp như thế a…. Cũng là lần đầu tiên gặp được người tốt
như vậy. Tại Trung giương mắt nhìn Duẫn Hạo vừa lúc gặp phải ánh mắt của hắn.
“
Cậu muốn ăn cái gì?” Duẫn Hạo cười cười, tiếp tục nhìn phía trước lái xe.
“
Tùy tiện….” Tại Trung mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu. Trong lòng vì trái tim đập gia tốc của mình mà
cảm thấy ão não.
“ Nga~ Vậy tôi quyết định a~ “ Duẫn Hạo nhếch
miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, xe chạy được một lúc thì dừng lại
tại một nhà hằng sang trọng, hắn kéo tay Tại Trung đi vào.
[ Hủy: Hôn mê, động động bất động liền lạp khắp nơi…… Của ta văn lý các ngươi bây giờ còn không quen.
Đậu [ căm tức ]: Ta lạp lão bà của ta ai cần ngươi lo!
Hủy: Lệ bôn ].
Lời của tác giả a~ thứ lỗi trình độ edit của ta
không cao siêu nên không thể dịc được lời tác giả TT____TT !!!
“…..” Tại Trung nhìn nhìn nơi này, tuy rằng thực náo nhiệt nhưng
là menu đều là món ăn đắt tiền làm cho anh xem thế là đủ rồi. Này là nhà hàng
sao? Như thế nào lại giống như cơm Tây
vậy a? anh nghĩ nghĩ không khỏi nhíu nhíu mày.
“ Sao vậy? Cậu đã chọn được món ăn chưa?” Duẫn Hạo tinh tế
nhìn khuôn mặt rối rắm của anh liền lên tiếng hỏi.
“ A, không…” Tại Trung nhìn Duẫn Hạo liếc mắt một cái lại
nhìn qua cái thực đơn, cười nói “ Cũng là anh chọn đi….. Tôi không biết món nào
ăn ngon.”
“Nga ~ Như vậy a.” Duẫn Hạo cũng không để ý, hắn gọi phục vụ
đến kêu hai phần cơm. “ Nhà hàng này là do bạn của tôi mở, món ăn ở đây cũng
rất ngon, tuy là có điểm đông người….”
“ Ha ha….” Tại Trung như trước đạm cười đáp lại hắn, dù sao
anh cũng vị chủ nhân tương lai này cũng không thân lắm.
Duẫn Hạo nhìn nhìn anh, như là bắt đầu tự hỏi cái gì. Nhưng
khi thức ăn được mang lên thì hắn lại không để ý hình tượng lang thôn hổ yết mà
ăn. Tại Trung lại có điểm buồn cười mà nhìn hắn ăn, rồi cũng tự mình ăn. Tiền
nào đồ nấy a [ thực xin lỗi a ~ ngẫu thật sự là nghĩ không ra cái gì cao thâm hình dung !!] hương vị thực
sự tốt lắm. Hơn nữa đối với người đã gần một tháng ăn mì gói như anh thì thật
sự là rất ngon rồi. Đáy lòng anh trào ra một tia ấm áp.
[ ra vẻ không lo tâm viết thành tiểu bánh bột ngô lộ tuyến …… Bởi vì ăn mà nội tâm ấm áp…… Mọi người: Vậy ngươi còn không sửa??]
Cơm nước xong,
hai người ngồi trên chiếc BMW chạy trên đường cái, Duẫn Hạo sẽ thường hỏi cuộc sống của Tại Trung,
khi đi ngang qua cửa hàng làm chìa khóa, hắn thuận tiện làm thêm một chiếc
chìa khóa giao cho Tại Trung [ lại giải thích ta không biết làm sao có cái chìa
khóa].
“ Cậu không đến trường sao?” Duẫn Họa trên đường về nhà hỏi
anh.
“ Đúng vậy…. Tôi đi làm công để lo em trai tôi đi
học…….” Tại Trung không có ngẩng đầu,
nhưng Duẫn Hạo vẫn phát hiện ra một tia ảm đạm trong giọng nói của anh, cũng
không tiếp tục hỏi nữa.
“ Nga…Đúng rồi….” Tai Trung sau khi mãi luôn lo lắng, vẫn là
quyết định nhắc nhở hắn một tiếng “ Tôi là người hầu của anh, cũng không phải
là khách nhân, cho nên về sau không cần dẫn tôi ra ngoài ăn cơm.”
“ Nga…” Duẫn Hạo bị anh nói làm cho rầu rĩ, nhưng nghĩ lại sự
thật đúng là như vậy, hắn liền nói “ Tôi biết rồi….Tôi mỗi ngày đều phải đến
trường, bởi vì có xe nên học ngoại trú, mỗi ngày khóa học cũng không giống
nhau, đôi khi là buổi sáng, cũng có lúc là buổi chiều. Tôi sẽ đưa cho cậu lịch
học của tôi, cậu ở nhà chuẩn bị tốt đồ ăn là được rồi, mua sẵn cũng không sao.
Dọn dẹp một chút phòng ở, giặt quần áo, chính là những việc bình thường mà
người hầu hay làm. Bất quá sẽ có thời điểm tôi sẽ nhờ cậu sọan sẵn quần áo cho
tôi hoặc là những thứ linh tinh khác, không sao chứ?”
Duẫn Hạo nói một hơi xong, nhìn nhìn biểu tình của Tại Trung.
Đột nhiên trong lòng hắn hiện lên một cảm giác, hắn thực sự Tại Trung nói không
được.
“ Không sao cả, đây vốn chính là chuyện mà người hầu nên làm
a.” Tại Trung nói không cho là đúng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng làm người hầu
là một việc đáng xấu hổ, dùng công sức lao động của mình đổi lấy tiền là một
điều chính đáng. Anh giương mắt nhìn Duẫn Hạo, hơn nữa a, anh có một vị chủ
nhân tựa hồ rất là đáng yêu a.
------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét