Chương
6.
Vội vàng giúp Phó Hàn Triệt làm khuếch trương, hắn nhìn
Phó Hàn Triệt ở trên giường vặn vẹo vô lực như
muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện
giờ của bản thân, Lam Hữu rất hài lòng, hắn đem ba ngón tay của mình , tại bí
động của anh mà tiến tiến xuất xuất khuếch trương, khi tăng thêm một ngón tay
nữa Lam Hữu liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phó Hàn Triệt, hắn liền rút
ngón tay đó ra, khi cảm nhận chỗ đó của anh đã bắt đầu mềm mại một chút, Lam
Hữu nghĩ hắn hẳn là không nên làm điều này a, đây chính là người làm hắn đội
nón xanh (cắm
sừng) , gia hỏa này còn làm hại hắn mất công việc, nếu không cho
người này chịu một ít đau khổ thì thật là có lỗi với bản thân a . (chặt chặt 0rz!!)
Lam Hữu đem hai chân Phó Hàn Triệt quấn lên hông mình, hắn
cầm tiểu Lam Hữu nhắm ngay cái huyệt nhỏ nhắn của Phó Hàn Triệt chậm rãi đi
vào.
"A... Ngô..." Phó Hàn Triệt bị Lam Hữu không một
chút ôn nhu mà đi vào dũng đạo chật hẹp mà đau đớn, anh khẽ kêu một tiếng, hai
tay vô lực theo bản năng muốn đẩy người đang làm càn trên người mình ra.
Bí huyệt chưa trải qua đầy đủ khuếch trương cần thiết lại
càng không có trơn tề, Lam Hữu tiến vào cũng không thuận lợi, mới vừa vào được
bao quy đầu đã bị Phó Hàn Triệt vì đau đớn mà kẹp chặt lại, lúc này thật đúng
là muốn chết.
"Này, nếu anh muốn thoải mái một chút thì phải ngoan
một chút a, thả lỏng, anh dùng sức kẹp tôi như vậy, tôi rất không thoải mái,
anh cũng không thoải mái, ngoan thả lỏng, thả lỏng, để cho chúng ta đều thoải
mái a…” Lam Hữu vội vàng khinh hống dụ dỗ thần trí sớm không rõ ràng của Phó
Hàn Triệt, tay lại không quên đi an ủi tiểu Hàn Triệt bởi vì đau đớn mà cụp
đầu xuống, nếu đối phương không phối hợp, đêm nay hắn cũng không được thoải mái
.
Có lẽ là động tác trên tay lấy lòng của Lam Hữu đã lay
động được đối phương, hoặc là lời nói của hắn có tác dụng, Phó Hàn Triệt rất
nhanh liền thở hào hển thả lỏng cơ thể. Lam Hữu cảm nhận được chỗ đó bắt đầu thả
lỏng, lập tức tinh thần hăng hái xông thẳng vào, thông đạo cực nóng cắn chặt
tiểu huynh đệ của hắn, cảm giác thật sự là thích muốn chết a, Lam Hữu thả chậm
lại tốc độ, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã vì nội bích co rút của Phó Hàn Triệt
mà buông khí giới đầu hàng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Hữu bị trương đến đỏ bừng, coi
như sẽ không ai phát hiện việc này Lam Hữu cũng cảm thấy việc này cũng thật sự
quá dọa người rồi a, hắn ổn định tinh thần một chút, như thế nào hắn cũng muốn
kiên trì lâu một chút, điều này có liên quan đến lòng tự trọng a, nam nhân
không thể kéo dài được chính là thực tổn thương tự tôn nam nhân.
Lam Hữu chậm rãi rời đi một ít, sau đó dùng sức thâm nhập
vào, cảm giác bị cắn chặt thoải mái đến độ hỏa khí của hắn đều muốn nhanh phóng
xuất ra ngoài, tiểu Lam Hữu lại càng thêm trướng to một vòng.
Phó Hàn Triệt ước chừng là không thích ứng chuyện như vậy,
có lẽ là bởi vì đau đớn, anh bắt đầu giãy dụa
lui về phía sau, Lam Hữu đang hưởng thụ cảm giác thoải mái làm sao có
thể cho tên Phó Hàn Triệt tay trói gà không chặt này chạy trốn. Hai tay hắn gắt
gao chế trụ chiếc eo gầy nhưng rắn chắt của Phó Hàn Triệt, Lam Hữu bắt đầu tấn
công thần tốc tăng thêm lực đạo va chạm.
"Ngô... Ân... A..." Phó Hàn Triệt thống khổ hô
hấp, anh bị Lam Hữu đụng chạm vỡ thành từng mảnh nhỏ, tay anh gắt gao nắm lấy
ga giường, đầu óc hỗn độn không thể tự hỏi, phía dưới chẳng những đau hơn nữa
nhiệt khí lại nhắm thẳng nơi đó mà lao đến, cả người anh rất khó chịu không chỗ
phát tiết, dục vọng của anh căn bản là không có chỗ giải thoát, Phó Hàn Triệt
không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi tình trạng không thoải mái này.
Lam Hữu bất chấp dưới thân người giãy dụa, hắn không ngừng
công kích đối phương, Phó Hàn Triệt cứ giãy dụa làm hắn rất tức giận, hắn liền
trực tiếp đấm một đấm vào bụng tinh mịn mồ hôi của đối phương, Phó Hàn Triệt
đau khẽ gọi một tiếng, hai tay đang đẩy trên người hắn liền vô lực buông ra, cả
người đều an phận lại .
Lam Hữu tương đối vừa lòng khi đối phương ngừng giãy dụa,
không quấy nhiễu động tác của hắn nữa, sau khi Lam Hữu kịch liệt ra vào hơn
mười phút đồng hồ hắn không ngừng tăng nhanh tốc độ, sáp vào mấy chục cái, cuối
cũng đem tinh hoa chứa sinh mệnh lần đầu tiên trong đời của hắn bắn ở trong
thông đạo cực nóng của đối phương.
Hắn dựa vào khuôn ngực tràn đầy mồ hôi của Phó Hàn Triệt
mà nghỉ ngơi, Lam Hữu nhìn thấy một đầu vú của anh, nơi đó vừa rồi bị hắn gặm
cắn đến sưng đỏ, hắn liền đem đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đầu vú sưng lên kia,
đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hô hấp thô suyễn của Phó Hàn Triệt nguyên bản
đang an tĩnh, Lam Hữu nghĩ người này thật đúng là nhạy cảm, hắn bắt đầu
cùng đầu vú của anh cao thấp liếm, cắn,
mặt khác hắn ở một bên đầu vú còn lại không được chiếu cố mà nhu nhu, ngắt
nhéo, chà sát, động tác có chút thô bạo. Thanh âm thở gấp của Phó Hàn Triệt bắt
đầu biến thành vội vàng, mà tiểu huynh đệ mới vừa được giải thoát của Lam
Hữu lại bắt đầu bành trướng.
"Thật không có ngờ
đến Phó thiếu ở trên giường lại là người phóng đãng như vậy, yên tâm tôi
sẽ thõa mãn anh a!” Lam Hữu ở bên tai Phó Hàn Triệt nói, hắn lập tức bắt đầu
một vòng giao chiến mới. Lần này Lam Hữu có kinh nghiệm hơn lần trước, hắn kiên
trì thời gian thật lâu, thời gian lúc làm lần đầu tiên hắn không vừa lòng lắm,
thời gian lần này phải gấp đôi thời gian lần trước hắn mới hài lòng, Lam Hữu
nghĩ loại sự tình nguyên lai cũng phải cần rèn luyện.
Lần thứ ba, Lam Hữu lại bắn bên trong người Phó Hàn Triệt,
cảm giác tương đối khá, hắn cứ như vậy đem người thần chí không rõ Phó Hàn
Triệt lăn qua lộn lại giằng co một hồi, cho tới lần thứ năm, Lam Hữu rốt cuộc
cũng chịu nghỉ ngơi, hắn rút nam căn của mình ra, hắn sợ cứ làm như vậy mãi thì
sẽ bị tinh tẫn nhân vong a, tất đều do Phó Hàn Triệt này quá mỹ vị làm cho hắn
muốn ngừng mà ngừng không được .
Lam Hữu từ trên giường đứng lên đi tắm rửa, cả người nhơ
nhớp mà đi ngủ thì hắn chịu không nổi, chỉ cần có thể còn cử động được thì Lam
Hữu tuyệt đối phải rửa sạch, sạch mới thoải mái.
Tắm rửa xong, Lam Hữu vây khăn tắm quanh hông mình đi ra,
khi đi ra khỏi phòng tắm hắn chứng kiến cảnh Phó Hàn Triệt bị hắn làm cho thảm
hề hề nằm ở trên giường, trên ngực Phó Hàn Triệt bị hắn cắn xanh xanh tím tím
một mảng, hai đầu vú của anh cũng rất đáng thương mà sưng đỏ chảy ra tơ máu,
trên lưng cũng là tảng xanh tím, đều là bị hắn làm, bên đùi lại càng rõ ràng
hơn, đó là lúc hắn kích động không khống chế được chính mình. Bí huyệt nhỏ nhắn của Phó Hàn Triệt vì thời gian bị
chà đạp quá nhiều mà không thể khép lại hoàn toàn, sưng đỏ lên thậm chí vì
không thể khép lại mà tràn ra trọc dịch màu trắng .
Nhìn thấy cảnh đó, tiểu Lam Hữu nháy mắt liền lập tức có
tinh thần, nó là thực tủy biết vị a, Lam Hữu nhìn Phó Hàn Triệt ánh mắt hắn tối
sầm lại, không cần phải ăn kiêng a, ăn không ăn cũng không phải trả tiền, qua
lần này cũng không có lần thứ hai cho hắn, cứ coi như sẽ tinh tẫn nhân vong thì
thế nào hắn cũng quyết định ăn a, người xưa có câu chết dưới hoa mẫu đơn, thành
quỷ cũng phong lưu.
Lần này, Lam Hữu ôn nhu rất nhiều, hắn từ trên tủ đầu
giường lấy ra một chai trơn tề, bôi lên tiểu huynh đệ của hắn không ít, làm
xong hắn thong thả tiến vào thông đạo, nơi làm cho hắn thèm khát kia.
Bí huyệt đã bị hắn chà đạp qua nên lần này vào rất dễ
dàng, Lam Hữu chậm rãi tiến vào va chạm, hắn muốn tìm kiếm điểm G, mấy lần
trước chỉ có hắn là thoải mái nên lần này Lam Hữu cũng muốn người dưới thân cảm
nhận được thoải mái mà hắn đem lại. Sau khi thay đổi hơn mười tư thế, Lam Hữu
đột nhiên cảm nhận được người dưới thân cả người run lên.
“Là nơi này sao? Đúng không? Anh chắc là thoải mái đi,
chúng lại tiếp tục nào, lần này cam đoan tôi sẽ thượng anh lên thiên đường luôn
ha ha…. " Lam Hữu phát hiện được điểm nhạy cảm trong người Phó Hàn Triệt,
hắn mỗi lần đều vọt tới nơi làm cho anh run rẩy này, thanh âm trầm thấp thở gấp
của Phó Hàn Triệt dần dần trở nên cao vút.
Lam Hữu chơi lần này rất có hứng trí, hắn cảm thấy lần này
so với vừa rồi có ý tứ hơn, hai người cùng nhau cao triều như vậy mới thoải mái
a, Phó Hàn Triệt cao triều thì bí huyệt nhỏ hẹp của anh liền một trận co rút
nhanh, Lam Hữu bị tầng trùng trùng điệp điệp kia bao trụ làm cho hắn có cảm
giác như mình chân chính đi lên thiên đường.
Sắc trời dần sáng, Lam Hữu đưa tay xoa xoa cái trán, hắn
nhìn thấy người dưới thân giọng đã sớm kêu tới
ách , hiện tại lại càng thích đến hôn mê, ngay lúc này Lam Hữu lại có
cảm giác thành tựu mãnh liệt, hắn lại có thể làm cho Phó thiếu ở Giang Thành
thích đến ngất đi, đó cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm
được a.
Bất quá việc này , vẫn là trời biết đất biết, tự mình biết
vụng trộm vui là được, nếu bị những người khác biết, vậy hắn nhất định phải
chết, vì mạng nhỏ suy nghĩ, Lam Hữu chuẩn bị rút lui.
Lam Hữu cầm lấy đồng hồ đeo tay để trên đầu giường xem
thời gian, đã hơn năm giờ, hắn sợ Phó Hàn Triệt tỉnh lại, liền kéo mềm qua đắp
kín người Phó Hàn Triệt rồi mới từ trên giường nhẹ nhàng đứng lên, vọt nhanh
vào phòng vệ sinh, mặc xong quần áo, hắn kiểm tra một chút trong phòng xem mình
có làm rơi vật gì có thể tiết lộ thân phận của mình hay không, sau đó hắn liền
lập tức rời khỏi khách sạn.
Sáng sớm, ở đây yên lặng, xe công vụ không có đi sớm thế
này,xe taxi không có việc gì sẽ không chạy ngang qua đây, Lam Hữu rụt cổ lại
nhìn lên trời, buổi sáng ở đây rất mát mẻ a .
Về đến nhà, Lam Hữu mệt gần chết, hắn cỡi hết y phục xuống
liền chui vào chăn , không đầy một lát trên giường liền truyền lại tiếng hít
thở đều đều. Hắn tối hôm qua đã quên rốt
cuộc làm mấy lần, buổi sáng đi về lại
không tìm được taxi, một đường đi bộ hơn nửa tiếng mới gặp được một chiếc taxi,
lúc này mới thuận lợi về tới nhà.
Ngủ một giấc, Lam Hữu liền ngủ đến thiên hôn địa ám, chờ
khi hắn tỉnh lại thì trời đã đen kịt, bụng đói đến thầm thì kêu vang, Lam Hữu
từ trên giường đứng lên, chân của hắn có chút nhũn ra, quả nhiên là kết quả của
túng dục quá độ a.
Lam Hữu đi vào phòng bếp nấu một bát mì, đem đến bàn trà
trong phòng khách, hắn bật tivi lên vừa xem vừa ăn mì, một bát mì lớn đều bị
Lam Hữu hai ba cái liền giải quyết sạch, hắn nâng bát mì lên húp hết nước súp mì, bụng ăn no thật
là thoải mái .
Trong tin tức đột nhiên xuất hiện gương mặt trắng bệch của
người chết, dọa Lam Hữu phun ra một ngụm nước mì chưa kịp nuốt, người đàn ông
trên màn hình không phải là cái người mà hôm qua hắn lột hết quần áo sao, làm
sao lại chết a, hay là người này tỉnh lại thấy mình không làm được gì Phó Hàn
Triệt nên uất ức quá mà nhảy sông tự tử a. Cái này nhất định không phải là
‘người nọ’ làm, nhất định là trùng hợp, nhất định là như thế, Lam Hữu tay chân
như nhũn ra mà nghĩ. (anh bây giời mới sợ sao? =..= chậm thật)
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Lam Hữu
lầm bầm lầu bầu, tuy rằng trong lòng hắn luôn nghĩ là trùng hợp, nhưng lý do
này căn bản không thể thuyết phục chính hắn.
Lam Hữu biết nếu hắn bị tìm ra, cái chết của hắn so với
gia hỏa kia tuyệt đối là thảm hơn vô số lần, hơn nữa không có khả năng trùng
hợp như thế này a, không thể lừa mình dối người tay chân hắn đều lạnh run, hắn
run rẩy đứng vọt vào phòng lấy ba lô, trước cứ chạy trốn …hắn sẽ không ngu xuẩn
đến nỗi chờ đối phương tìm tới cửa giết hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét