Chương 191.
Một khắc khi bị tiến vào kia, song mông của Lâm Mộ Thiên theo bản năng co rút lại, dị vật bất ngờ xâm
nhập làm cho thân thể nam nhân có chút căng thẳng. Nhiên Nghị ôm thắt lưng Lâm Mộ Thiên , một khắc cũng không có ngừng lại hành động trừu tống của mình, nhờ có nước làm trơn mà giảm đi một phần đau đớn cho Lâm Mộ Thiên, rồi lại gia tăng vài phần vật cản cho Nhiên Nghị, áp lực trừu sáp so với bình thường mạnh hơn vài lần, làm cho nơi mà hai người tương liên càng dính sát vào nhau hơn.
Theo hành động của Nhiên Nghị mà chớp lên tạo thành những gợn sóng lăn tăn kịch liệt chạm vào thân thể nam nhân, tư thế như vậy càng làm cho Nhiên Nghị có thể dễ dàng tiến sâu vào cơ thể Lâm Mộ Thiên hơn, dục vọng của hắn đẩy mạnh ma sát làm cho nội vách tường của nam nhân tê dại, hơn nữa còn bị nước lạnh xung quanh tập kích làm cho Lâm Mộ Thiên không quá thoải mái. Lâm Mộ Thiên cảm giác được dục vọng của Nhiên Nghị đang ở trong cơ thể mình không ngừng trướng lớn, đâm sâu vào cơ thể mình, làm cho bụng của nam nhân có chút trướng.
“Cậu mau thả tôi xuống, bên cạnh có người….Có người…”
Hai bảo tiêu kia đứng cách đó không xa, Lâm Mộ Thiên không muốn bị ai nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình hiện giờ. Nhiên Nghị vũ nhục Lâm Mộ Thiên quá nhiều nam nhân không muốn lại bị người khác trông thấy.
“Đại thúc, tôi phát hiện anh chỉ biết nói có một câu này, tôi đã nói như thế mà anh vẫn không chịu hiểu a.” Mỗi khi làm tình, Nhiên Nghị đều cảm thấy phản ứng của Lâm Mộ Thiên thật sự là quá kém cỏi, điều duy nhất mà người nam nhân này có chính là cơ thể mềm dẻo mà thôi.
“Tôi là không hiểu, vậy cậu có thể buông tôi ra đi, cậu đi tìm người khác đi, tôi không được …tôi thật sự không được a…”
“Tôi đều đã đi vào rồi, còn nói không được, tôi thấy hay là anh đang thực thích như vậy đi.” Nhiên Nghị nói tại bên tai Lâm Mộ Thiên, thanh âm tràn ngập tình dục.
Lâm Mộ Thiên thừa nhận chính mình ngay tại phương diện này có chút trì độn. Lâm Mộ Thiên bắt lấy cái tay đang ôm đùi mình của Nhiên Nghị muốn đẩy Nhiên Nghị ra, nhưng ai ngờ Nhiên Nghị lại gắt gao ngăn chặn hành động của Lâm Mộ Thiên, cố ý cử động phần eo mạnh thêm chút nữa, đem dục vọng của mình không ngừng nghỉ đỉnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nam nhân.
Nhiên Nghị một bên dùng ngôn từ ‘đùa giỡn’ Lâm Mộ Thiên, một bên cố ý ma sát điểm mẫn cảm của Lâm Mộ Thiên, biến cả người Lâm Mộ Thiên trở nên vô lực mà lắc đầu liên tục, miệng còn phát ra thanh âm rên rỉ như có như không. Tiếng thở dốc ồ ồ của Nhiên Nghị không hề che dấu lẫn nhau trong tình cảnh này trở nên dị thường rõ ràng, trong miệng đối phương phả ra hơi thở nóng rực phun ở bên môi nam nhân.
“Anh thích tôi ngay tại thời điểm này gọi anh một tiếng ‘đại thúc’ sao? Cũng là do anh thích như vậy, anh cảm thấy tôi gọi anh sẽ càng làm anh thích, đúng không?” Trên gương mặt anh tuấn của Nhiên Nghị lộ ra nụ cười tà mị, đáy mắt hắn bịt kín một tầng dục vọng nồng đậm.
“Không phải......” Lâm Mộ Thiên quả thực không có biện pháp cùng hắn câu thông.
“Đại thúc, tôi mỗi lần gọi anh như vậy, anh đều kẹp tôi rất chặt, hấp trụ tôi. Tôi thấy anh đang thực thích như thế.” Nhiên Nghị một bên không nề hà gì nhìn bộ dáng của nam nhân, một bên lại dùng sức đỉnh mạnh vào sâu hơn nữa, đong đưa phần eo, đại phương nóng cháy kia đang hàm chứa dục vọng của hắn rất chặt.
Hắn không ngừng tiến vào thân thể mềm dẻo chặt chẽ kia, làm thế nào hắn cũng cảm thấy không đủ, địa phương mất hồn kia gắt gao hàm chứa dục vọng của hắn, cái loại tư vị này,thực thoải mái, rất mỹ diệu, làm cho hắn tuyệt không muốn chấm dứt sớm như vậy.
“......”Lâm Mộ Thiên sớm đã bị hắn làm cho thần trí mê muội, trong não trống rỗng, căn bản không có nghe rõ Nhiên Nghị đang hỏi cái gì. Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy đối phương không ngừng đỉnh vaò trong cơ thể mẫn cảm của mình, cảm giác bị tiến vào bị lấp đầy này giống như muốn phá hủy lý trí của Lâm Mộ Thiên, làm cho nam nhân lâm vào trầm mê.
Lâm Mộ Thiên thực tuyệt vọng......
Nhiên Nghị bất quá chỉ là ở trên cơ thể Lâm Mộ Thiên phát tiết dục vọng, tuy rằng Lâm Mộ Thiên không nghĩ mình sẽ trở thành công cụ tiết dục để người khác tùy ý sử dụng, nhưng mà tại rừng núi hoang vu thế này, nam nhân cảm thấy cùng Nhiên Nghị tồn tại chính là cho bản thân thấy được sự ‘yếu đuối’ của mình. Lâm Mộ Thiên cũng không ‘yếu đuối’, chính là nam nhân không quyền, không thế, không có tranh đấu, đó chính là sự thật dành cho những kẻ ‘yếu đuối’ như nam nhân….thật đáng buồn .
Nhiên Nghị đem Lâm Mộ Thiên đặt ở trong nước làm thật lâu, cho đến khi hắn phát tiết xong, Nhiên Nghị mới mặc quần áo lên bờ chờ Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên vô lực ở trong nước tẩy rửa cơ thể, toàn bộ quá trình tắm rửa của nam nhân Nhiên Nghị đều đứng một bên mà ‘thưởng thức’, thẳng đến lúc Lâm Mộ Thiên mặc xong quần áo lên bờ, Nhiên Nghị mới dẫn đầu hướng tới phía trước mà đi thẳng.
Chương 192.
Sau khi trở lại bờ, Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực không được tự nhiên, thân thể thực mỏi mệt, hơn nữa hai bảo tiêu của Nhiên Nghị lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà đánh giá nam nhân, Lâm Mộ Thiên liền khó chịu gấp bội, cảm giác giống như là bị độc xà cắn.
Phát tiết dục vọng xong, Nhiên Nghị cũng không nói chuyện cùng Lâm Mộ Thiên nữa, càng không gọi nam nhân là ‘đại thúc’, cảm xúc lập tức trở nên lãnh đạm rất nhiều. Trải qua chuyện tình vừa rồi, Lâm Mộ Thiên cũng không lại gần hắn mà nghỉ ngơi nữa.
Ngủ thẳng nửa đêm, Lâm Mộ Thiên bị bừng tỉnh, cùng lúc đó phía sau có người gắt gao che miệng nam nhân lại, phía trước có người đè ép thân thể Lâm Mộ Thiên, có ý đồ muốn cởi quần áo của nam nhân. Trong bóng đêm, Lâm Mộ Thiên thấy rõ ràng có hai bóng đen muốn xâm phạm mình, đó chính là hai bảo tiêu của Nhiên Nghị.
“Ân ngô......” Lâm Mộ Thiên đem hết toàn lực giãy dụa.
Nhiên Nghị cách bọn họ không xa, đưa lưng về phía bọn họ ngủ, hai bảo tiêu bận rộn áp chế Lâm Mộ Thiên đang giãy dụa .
“Anh tưởng thiếu gia sẽ đến cứu anh sao?” Trong đó có một bảo tiêu hỏi Lâm Mộ Thiên.
“Đừng vọng tưởng , thiếu gia nhà chúng tôi sẽ không còn sống lâu nữa đâu, cậu ta làm sao còn có tâm tình mà đi cứu anh.” Một bảo tiêu khác trêu chọc Lâm Mộ Thiên nói.
Lời hai bảo tiêu này rốt cục là có ý tứ gì? Lâm Mộ Thiên cảm thấy biểu tình của hai bảo tiêu này phi thường cổ quái, có cổ dự cảm bất an nẩy lên trong lòng nam nhân.
Bọn họ nói ‘thiếu gia’ là Nhiên Nghị đúng không ? Nhưng mà nghe như thế nào cũng cảm thấy ngữ khí của họ đầy châm chọc a.
“Trước tiên chúng tôi sẽ chơi anh, sau đó sẽ chậm rãi xử lý cậu ta….”
Bọn họ còn chưa có nói xong, thình lình đã bị một cỗ lực mạnh đẩy ngã trên mặt đất, hai bảo tiêu không kịp phòng bị bị đá nằm úp sấp xuống.
Nhiên Nghị không biết khi nào đã tỉnh lại, hắn từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai người họ, cái miệng của hắn bất giác lộ ra một tia cười lạnh.
“Còn tưởng rằng các ngươi có thể chờ thêm vài ngày nữa mới ra tay, không nghĩ lại nhanh như vậy đã bắt đầu hành động. Muốn đối phó tôi, cũng không dễ dàng như vậy a.” Nhiên Nghị cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao làm cho người ta sợ hãi, hắn lôi Lâm Mộ Thiên trở lại bên người, động tác của hắn cực nhanh, làm người ta cứng lưỡi.
Lâm Mộ Thiên có chút không rõ tình hình hiện tại, nam nhân kinh ngạc phát hiện thân thủ của Nhiên Nghị so với tưởng tượng của mình thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa lần này lại có thể dễ dàng đối phó hai người đàn ông cao to như vậy, nhưng ngay tại thời khắc quan trọng thế này Lâm Mộ Thiên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể thành thật mà đứng phía sau Nhiên Nghị.
Hai bảo tiêu kia giãy dụa đứng lên, nhằm hướng Nhiên Nghị đánh tới, không tới vài cái đã bị Nhiên Nghị đá bay, vẻ mặt Nhiên Nghị tàn khốc mà cười lạnh đem hai người bọn họ dẫm dưới chân hắn.
“Nói, ai phái các ngươi đến?” Nhiên Nghị mắt lạnh khinh thường nhìn xuống người bị hắn đạp dưới chân đang giãy dụa, Lâm Mộ Thiên đứng cạnh Nhiên Nghị cảm thấy hắn giống như là Tu La đang thị uy.
“Thanh thiếu gia muốn ngươi chết....”
“Nguyên lai là tên quỷ bệnh kia làm, cũng khó trách cậu ta muốn tôi chết, địa bàn của cậu ta trước đó không lâu đã bị tôi phá .” Nhiên Nghị cười lạnh, dưới chân tăng thêm chút lực “ Đối nghịch cùng cục chính trị sẽ không có kết cục tốt a.”
Lâm Mộ Thiên nghe từng lời Nhiên Nghị nói ra, mỗi một lời trong miệng Nhiên Nghị đều phát ra lãnh ý, làm cho người ta không rét mà run.
Nhiên Nghị tựa hồ nhớ đến phía sau lưng mình còn có Lâm Mộ Thiên đang đứng, Nhiên Nghị quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ Thiên , chậm rãi ra lệnh:” Anh đi đến thác nước chờ tôi, anh đứng ở chỗ này cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi.”
“......”Lâm Mộ Thiên thực tại có chút sững sờ, ánh mắt kia của Nhiên Nghị trong bóng đêm lộ ra u lãnh ám nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, cực kỳ giống dã lang (sói hoang) ẩn núp trong cây cối chờ đợi con mồi.
“Tôi bảo anh đi mau, anh nghe không hiểu sao?”
Lâm Mộ Thiên bị hắn nói làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau, Lâm Mộ Thiên không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì, nhưng áp lực không khí bây giờ làm cho nam nhân cảm thấy tim như muốn đình chỉ, cái loại cảm giác đáng sợ lan tràn khắp toàn thân Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên không có biện pháp mà đứng nhìn Nhiên Nghị chà đạp, tra tấn, bức cung hai người bọn họ, hai chân nam nhân như nhũn ra mà xoay người chạy khỏi nơi này, chạy thật nhanh thật gấp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét