Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

ĐTTNL 193_194


Chương 193.
*Lưu ý: bởi vì đây là bộ truyện đầu tiên ta edit nên khó
tránh khỏi có sai sót. Sau khi đọc lại các chương đã edit trước, ta nhận thấy nó không đc hoàn hảo cho lắm, với lại còn có rất nhiều sạn, cách xưng hô nhân vật Lâm Mộ Thiên bị rối loạn nghiêm trọng luôn, đọc lúc nào cũng là nam nhân nam nhân lập từ quá nhiều, nên bây giờ ta quyết định sẽ xưng Lâm Mộ Thiên là “y” cũng giống như Thư Diệu sẽ gọi là “y”, mấy công quân còn lại thì gọi là “hắn”. Mấy chương trc thì đợi sau khi ta làm hoàn bộ này sẽ beta lại cho nó trôi chảy hơn. Cuối cùng ta xin cảm ơn các bạn đã theo dõi tr nhà ta! Ngày lành a~
=============================

Y chạy thực gấp gáp, trong đầu y luôn suy nghĩ hỗn loạn mọi thứ, Nhiên Nghị bảo y chạy đến bờ thác nước bên kia chờ hắn nhưng bây giờ y đã hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa, y cũng không biết rốt cuộc là mình đã chạy trốn bao lâu rồi.
Cho đến khi…..
Toàn thân Nhiên Nghị đều là máu đứng trước mặt y, một tay hắn chống đỡ thân cây thở hồng hộc nhìn y, trên quần áo của Nhiên Nghị toàn là máu đỏ sẫm hai tròng mắt hắn rét lạnh tựa như hàn băng gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang kích động của Lâm Mộ Thiên.
“Cậu…..Cậu…..” Lâm Mộ Thiên không mở nổi miệng mình, y lăng lăng nhìn vào Nhiên Nghị, tay y run rẩy chỉ vào người toàn là máu của Nhiên Nghị.
“Tôi không phải đã kêu anh đến bờ thác bên kia chờ tôi sao, anh chạy loạn làm gì?” Nhiên Nghị chậm rãi ổn định hô hấp bước từng bước tới gần Lâm Mộ Thiên, hắn đem y áp lên trên cái cây to gần đó, Lâm Mộ Thiên giờ phút này cảm thấy Nhiên Nghị thực đáng sợ, y nghe được Nhiên Nghị dùng giọng điệu ôn hòa cũng coi như không hơn ngữ khí chất vấn là mấy hỏi y: “ Anh muốn chạy trốn sao?”
“Không.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, sau đó y khẩn trương hỏi hắn: “ Hai người kia đâu? Cậu đã làm gì bọn họ rồi? Bọn họ….” Y quả thực không có gan hỏi tiếp nữa, bởi vì y ngửi được trên cơ thể Nhiên Nghị tỏa ra hơi thở của máu, làm cho y không dám tiếp tục suy đoán lung tung.
“Lão tình nhân của anh ra giá ba triệu mua tính mạng của tôi, hắn ta đối với anh thật đúng là tốt nha, vì anh hắn ta lại dám đối địch với tôi nữa chứ.” Nhiên Nghị bắt lấy hai cổ tay y, mỗi một chữ hắn nói đều tiến sát vào người Lâm Mộ Thiên một phần, cho đến khi miệng của Nhiên Nghị đã nói hết những ác ngôn ác ngữ với y, hắn liền trực tiếp hôn xuống đôi môi lạnh như băng của y, nụ hôn Nhiên Nghị dồn dập như muốn tổn thương da thịt của y .
“Tôi không có lão tình nhân gì hết......” Y bị Nhiên Nghị  hôn, chỉ có hàm hàm hồ hồ nói ra một câu, tuy rằng ngoài miệng y nói như vậy nhưng y cũng hiểu rõ người Nhiên Nghị nói đến chính là Thanh Dương.
“Thanh bang Thanh Dương.”
“Ngô......”
Nhiên Nghị căn đôi môi y, thật mạnh hôn trụ, hơi thở nóng rực của hắn như muốn cắn nuốt y, thân thể Nhiên Nghị trở nên nóng hơn dán vào thân thể lành lạnh của Lâm Mộ Thiên, hai đầu lưỡi nóng cháy cùng lạnh băng hòa hợp vào nhau. Nhiên Nghị cảm thấy hôn như thế nào cũng hôn không đủ, hắn chán ghét loại cảm giác này, chưa bao giờ hôn ai mà hắn lại có tư vị “ngọt lành”, làm cho hắn có điều không muốn buông người này ra.
Lâm Mộ Thiên giãy dụa đẩy hắn ra, vừa rồi Nhiên Nghị đuổi theo Lâm Mộ Thiên thật lâu, cho nên hiện tại hắn có chút vô lực mới làm cho Lâm Mộ Thiên có đủ khả năng dễ dàng đẩy hắn ra như vậy.
“Hai người kia đâu?” Lâm Mộ Thiên nhìn ra phía sau lưng Nhiên Nghị, y phát hiện từ nãy đến giờ hai người bảo tiêu kia cũng không xuất hiện, giờ phút này thanh âm của y bắt đầu run run vì sợ hãi Nhiên Nghị .
“Lo tốt chính anh đi, đừng quan tâm những người khác làm gì.” Nhiên Nghị mỏi mệt nói xong, liền dựa vào thân cây ngồi xuống đất nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi hơi thở của hắn đã dần bình ổn hơn trước, ánh mắt hắn cũng khôi phục về trạng thái lãnh đạm.
Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thập phần khó xử.
Nhìn ra trong lòng y băn khoăn và lo lắng, Nhiên Nghị không chút để ý liếc nhìn y một  cái, khôi phục tư thái chế nhạo y: “ Anh có thể yên tâm, bây giờ tôi không có khí lực làm anh.” 
Nhiên Nghị bị gió lạnh thổi vào người hắn có điểm thanh tình hơn một chút, hắn mặc một chiếc áo đơn ngồi dưới đất nghỉ ngơi, chỗ này nơi nơi đều là lá cây, mỗi bước đi đều đạp trúng những chiếc lá khô trên đất phát ra thanh âm giòn tan.
Bây giờ hắn có điểm hối hận đã đi hôn cái tên Lâm Mộ Thiên kia, thực sự thì hắn khát cầu thân thể Lâm Mộ Thiên nhưng cũng không phải nhất thiết là hôn môi đi, hành động vừa rồi làm cho hắn rất hoài nghi, khẳng định là vừa rồi đầu hắn không thanh  tỉnh được nên mới xảy ra chuyện không mong muốn như vậy. Hắn cũng không muốn rước phiền phức vào người, ngồi chờ cho đến khi cơ thể bình ổn, hắn mới đi tìm một hồ nước tẩy rửa những vết máu còn dính trên người mình .
Lâm Mộ Thiên đứng ở bên bờ, tâm tình lại thập phần không yên.
Nhiên Nghị giết người......
Nhưng mà mọi chuyện phát sinh giống như đều không liên quan tới Nhiên Nghị. Nhiên Nghị tựa hồ cũng không quan tâm tới việc này, hắn mang theo y tiếp tục lên đường, cũng không biết đã đi được mấy ngày rồi, rốt cụ cũng nhìn thấy được đường quốc lộ, tâm tình hai người đều mừng như điên. Tìm được đường quốc lộ chẳng khác nào là tìm được đường sống, Nhiên Nghị đã tới đây nhiều lần, dựa vào trí nhớ của mình hắn tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi thêm một đoạn đường nữa hai người rốt cục đã thấy được thị trấn .
----------
Chương 194.
Mấy ngày nay, Nhiên Nghị rất an phận, không đối với y làm chuyện xằng bậy nữa, điều này làm cho y thả lỏng rất nhiều, Nhiên Nghị mang Lâm Mộ Thiên tiến vào thị trấn nhỏ, dọc theo đường đi hai người cơ hồ là không nói chuyện với nhau.
Nơi này không phát triển bằng trong nội thành, cho nên nhìn thị trấn rất lạc hậu, sau khi đi vào trấn, quần áo của hai người so với cư dân bản địa quả thật là rất bất đồng.
Hai người đi vào cục cảnh sát địa phương, Nhiên Nghị tựa hồ có giao tình với những người trong cục, cục trưởng chẳng những cung kính với Nhiên Nghị mà còn nhiệt tình tiếp đãi hai người. Nhiên Nghị cũng không cùng cục trưởng nói dài dòng, hai người họ giống như là nói tiếng bản địa, y cũng nghe không hiểu nên chỉ còn cách đứng bên cạnh đợi.
Sau khi cục trưởng cục cảnh sát cùng Nhiên Nghị bàn chuyện xong, liền an bài người phụ trách tiếp đãi Nhiên Nghị, hơn nữa còn thông báo cho chính phủ việc của Nhiên Nghị, cảnh viên được an bài tiếp đãi bọn họ rất tốt, Lâm Mộ Thiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, y không quen cách sinh hoạt của người dân địa phương, hơn nữa còn cùng người mà y ghét ở cùng một chỗ như thế này, tuy rằng chỗ ở rất rộng nhưng chung quy y vẫn là không thoải mái.
Lâm Mộ Thiên có chút hoài niệm những ngày tháng trước đây, tuy rằng không yên tĩnh nhưng ít ra so với hiện tại thì tốt hơn gấp mấy chục lần, hiện tại tuy đã thoát ly khỏi hiểm cảnh nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy bất an. Nhiên Nghị cũng không để ý tới y, bàn chuyện xong hắn lại cùng vị nữ cảnh viên ở cục cảnh sát nói chuyện phiếm, từ đầu tới cuối đều không quan tâm đến y, dường như hắn muốn xem như là y không tồn tại ở đây.
Như vậy cũng tốt, Nhiên Nghị ít để ý tới y, vậy thì y sẽ bớt được chút phiền toái.
Không đến hai giờ sau, bên chính phủ đã cử người đến đón Nhiên Nghị, không nghĩ tới tốc độ làm việc lại nhanh như vậy, tới đón bọn họ chính là người chịu trách nhiệm ngoại giao ở địa phương này, bởi vì sự việc lần này có liên quan đến mối quan hệ của hai nước, cực kỳ quan trọng, hai đều không dám phát tin tức, sự xuất hiện lần này của Nhiên Nghị nước bên đây cũng đã lập tức thông báo cho chính phủ trong nước họ biết.
Kế tiếp một vòng, Lâm Mộ Thiên nhờ vào mối quan hệ của Nhiên Nghị mà y cũng được ưu đãi ngang nhau, Nhiên Nghị vội vàng đi họp  không có thời gian đi quản Lâm Mộ Thiên như thế nào, tuy rằng bây giờ Nhiên Nghị không có đụng chạm vào người Lâm Mộ Thiên nhưng nhất cử nhất động của y hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Lâm Mộ Thiên dưới tình huống bị giam cầm, y không có biện pháp để chạy trốn, trên người y không có hộ chiếu, cái gì cũng đều không có, cho dù y có trốn được rồi đi tìm cảnh sát hỗ trợ thì cũng vô dụng mà thôi, vì ở đây là cảnh sát liên doanh, Nhiên Nghị chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì dù y có làm gì cũng bị bắt trở lại.
Sau khi được an toàn, Lâm Mộ Thiên cũng sẽ không cùng Nhiên Nghị gặp mặt, mỗi ngày đều sẽ có người đến đưa cơm đến phòng cho y, ở đây là nơi chuyên tiếp đãi khách ngoại quốc hay là nhân vật của cục chính trị đến bàn chuyện, thức ăn ở đây rất cao cấp làm cho y cảm thấy có điểm ăn không tiêu.
Mà mỗi ngày sau khi Nhiên Nghị họp xong, đương nhiên không thể thiếu chính là hắn sẽ cùng các vị trong cục chính trị đi quán rượu nổi danh nhất ở đây “ Mỹ nữ hoàng cung” dạo vài vòng, nói trắng ra chính là đi tìm đối tượng phát tiết mà thôi, chỉ có điều so với bình thường sẽ cao cấp hơn một chút, phụ nữ trong quán đều có thân phận đặc thù để tiếp đãi các nhân vật lớn, đi một lần phỏng chừng so với tiền lương ba năm làm ngôi sao của Lâm Mộ Thiên còn không đủ trả.
Tất cả chuyện này Lâm Mộ Thiên nghe được từ miệng của hai người vệ sĩ Mỹ quốc canh giữ trước cửa, đương nhiên y cũng không thèm quan tâm đến loại chuyện này, chỉ là nghe trong lúc vô tình mà thôi cho nên y cũng không nhiều phản ứng cho lắm, sau khi cùng vệ sĩ canh cửa nói chuyện vài câu, biết Nhiên Nghị gần đây rất bận rộn cho nên y cũng không hỏi nhiều nữa.
Mỗi ngày y ở trong phòng chỉ có thể xem tivi, xem mãi cũng không thấy có gì thú vị, điện thoại cũng vô pháp gọi đi, tai mắt của Nhiên Nghị ở đây rất nhiều, không cho phép y sử dụng bất kì loại dụng cụ nào có thể báo cho người khác biết, cứ như vậy y bất đắc dĩ trải qua vài ngày.
Buổi trưa mười hai giờ, bầu trời u ám, tầng mây ép tới rất thấp, không khí có chút oi bức, cuối chân trời có một tia sấm chớp, tiếng sấm ‘ầm ầm’ vang khắp cả bầu trời, không những vậy còn nổi lên gió lớn, tình thế hết sức căng thẳng.
Lâm Mộ Thiên bừng tỉnh lại, chợt nghe thấy thanh âm có người mở cửa phòng tiến vào trong, y từ trong chăn thò đầu ra, nhìn thấy người đến là Nhiên Nghị một thân sạch sẽ, y khẩn trương không biết nên làm gì cho đúng lúc này, Nhiên Nghị đi đến bên giường y thì dừng lại, y không dấu vết mà nắm chặt góc chăn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét