Chương
5.
Bởi vì Lam Hữu chậm trễ một ít thời gian, nên Phó Hàn Triệt
cùng với vị trung niên kia đã sớm đi xa,
hắn chỉ có thể chậm rãi tìm, ở đây so với tưởng tượng của hắn thì lớn hơn
nhiều,
đủ loại cây cỏ hoa lá, muốn tìm người thật đúng là không dễ dàng, Lam
Hữu lấy điện thoại di động ra mở công năng đèn pin, hắn không tin người nọ đã
bỏ thuốc vào ly rượu của Phó Hàn Triệt thì anh có thể đi xa được, hơn nữa nơi
này cách bãi đỗ xe một khoảng rất xa, Lam Hữu dùng đầu ngón chân nghĩ thì đối
phương cũng chỉ có ở nơi này đánh dã chiến a, nếu như là độc dược thì đối phương
căn bản không cần kêu Phó Hàn Triệt đi ra đây.
Trên đường nhỏ tối đen, đột nhiên xuất hiện một bóng đen,
làm cho Lam Hữu xém chút nữa nhảy dựng lên, nơi này không phải là có cái gì
không tốt đi a, nghe nói nơi ở của các phú thương giàu có sẽ làm những chuyện
thương thiên hại lý, Lam Hữu nắm chặt nắm tay tiếp tục đi lên phía trước, chỉ
cần có thể nhìn thấy tình cảnh không hay ho của Phó Hàn Triệt một chút kinh
hách này thì có đáng là bao, trước kia bãi tha ma hắn còn dám đi a, thật sự là
người càng lớn gan cũng phát triển theo.
"Meo meo, meo meo ô... Ngô..." Vài tiếng mèo kêu
làm Lam Hữu yên tâm một ít, xem ra bóng
đen vừa rồi là một con mèo a.
Lam Hữu đột nhiên dừng lại cước bộ, cái tiếng vừa rồi
không đơn giản là mèo kêu, giống như là thanh âm mỏng manh của người béo phì
phát ra a, chẳng lẽ là Phó Hàn Triệt , Lam Hữu càng nghĩ càng cảm thấy rất có
thể, nơi này cây cối xum xuê lại yên lặng, bình thường căn bản là không có
người đến đây, thật là một nơi tốt để dã chiến a.
Đẩy ra cây lá hai bên, Lam Hữu đi theo nơi phát ra âm
thanh vừa rồi, tuy rằng thanh âm rất nhẹ nhưng khi Lam Hữu tới gần thì thanh âm
dần dần rõ ràng hơn, trong lòng Lam Hữu vui vẻ xem ra hắn đã tìm đúng nơi rồi
a, Phó Hàn Triệt khẳng định là đang ở đây.
Ánh đèn di động không sáng lắm chiếu vào phía sau cây cỏ,
ánh vào mắt hắn chính là mặt cỏ bị giẫm đạp, cây cối ngã sang một bên không
được chỉnh tề, xung quanh nơi này đều được cây cối cao lớn bao phủ, chỉ có một
đường mòn nhỏ là có thể đi ra ngoài, nguyên lai vừa rồi là hắn đi sai đường a,
xem ra nơi này chính là nơi hẹn hò của chủ nhân cũng một người nào đó, im lặng
lại bí ẩn.
Sau khi quan sát xung quanh, Lam Hữu mới đem ánh mắt hướng
về vị Phó thiếu hung hăng càn quấy kia,
vị này hiện giờ đang nằm liệt trên bãi cỏ, âu phục trên đã sớm bị lột sạch,
ngay cả nút áo sơ mi cũng văng ra, khuôn ngực và cái bụng bằng phẳng không chút
sẹo lồi cũng đều lộ hết ra ngoài, ngón tay thon dài giờ phút này đang vô lực cố
gắng cởi bỏ quần, trong quần chính là tiểu huynh đệ đang nhếch cao đầu, tình
trạng hiện tại của anh Lam Hữu vừa nhìn là biết đối phương trúng xuân dược, cặp
mắt chưa đầy hơi nước mê mang mang theo dục vọng trong đó càng thêm mê người.
Nếu hắn là nữ nhân, chứng kiến động tác của người có dáng
người hoàn mỹ như vậy nói không chừng còn không chút chừng chừ tiến lên ăn bữa
đậu hũ thật no a, nhưng đáng tiếc hắn là nam nhân, trừ bỏ hâm mộ chính là ghen
ghét, dựa vào cái gì người này chẳng những có gia thế , đầu óc lại thông minh,
tất cả đều tốt như vậy, ông trời quả nhiên là không công bằng a.
Cái người trung nên hạ dược cho Phó Hàn Triệt, hiện giờ đang nằm cách Phó Hàn Triệt không xa, bộ dạng cuộn lại có thể nhìn ra là bị Phó
Hàn Triệt đánh đến hôn mê, người này cũng quá không được đi, người đã bị hạ
dược như thế mà cũng không làm được gì người ta cả. Lam Hữu đi qua đá đá đối
phương, hoàn toàn không có phản ứng, xem ra vở kịch hay này không thể xem được
rồi, Lam Hữu có chút thất vọng.
Ánh mắt hắn như cũ nhìn về phía Phó Hàn Triệt đang đấu
tranh cũng dây lưng, Lam Hữu nở nụ cười, chuyện có thành hay không không quan
trọng, hắn chỉ muốn xem hai người quần áo trống trơn để hắn chụp mấy tấm hình,
đến lúc đó xem Phó Hàn Triệt còn dám gặp ai hay không, Lam Hữu nghĩ đến đây
liền nở nụ cười, mặt mày đều bởi vì cao hứng mà hơi hơi nhếch lên.
Nghĩ làm liền làm,
Lam Hữu lập tức liền động thủ, trước tiên đem tên gia hỏa đã hôn mê này lột
sạch, sau đó chỉ cần đem Phó Hàn Triệt cởi sạch sẽ rồi cho hai người nằm cạnh
nhau. Lam Hữu nghĩ đến bộ dạng ngày mai Phó Hàn Triệt tỉnh lại, bất kể là Phó
Hàn Triệt ăn đối phương hay là bị đối phương làm thịt cũng hoặc là hai người
cái gì cũng không làm, Phó Hàn Triệt tỉnh lại cũng sẽ rất tức giận a, ai bảo
người nằm bên cạnh Phó Hàn Triệt không thể nào không có lỗi với người nhìn a.
Lam Hữu cởi hêt đồ của vị trung niên này ra, bụng chẳng
những lồi ra mà còn có một vòng thịt mỡ, thật sự là rất khó coi a. Hắn dùng sức
lôi người này đến cạnh Phó Hàn Triệt, Lam Hữu buông tay đứng thẳng thở dốc một
trận, thật đúng là mêt a, người sao lại béo như thế a. Lam Hữu bất chấp cánh
tay đang mỏi, hắn sợ thời gian trôi qua lâu sẽ có người phát hiện, vội vàng
ngồi xổm xuống đất bắt đầu cởi quần áo Phó Hàn Triệt.
Bàn tay chạm đến làn da bóng loáng nhẵn nhụi của Phó Hàn
Triệt, thật không ngờ người này lại có làn da tốt như thế, bởi vì do tác dụng
của xuân dược hai gò má Phó Hàn Triệt phiếm hồng, mồ hôi tinh mịn ở khuôn ngực
trắng mịn, hơi hơi mở miệng thở dốc làm cho người ta phải rung động, đôi tay
thon dài hữu lự rốt cuộc cũng chiến thắng được dây lưng, tay Phó Hàn Triệt lập
tức mò vào trong quần lót giải cứu tiểu huynh đệ đang chịu thống khổ của mình.
Động tác của Lam Hữu dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Phó Hàn
Triệt đang thở dốc, chỉ cảm thấy máu trên người đều dồn về một chỗ, cảm giác
thực xa lạ, rồi lại như quen thuộc, tiểu Lam Hữu không cấp cho hắn một chút mặt
mũi mà bắt đầu ngẩng đầu.
Lam Hữu nhìn nhìn khuôn mặt của Phó Hàn Triệt, vậy phải
làm sao bây giờ a, tiểu huynh đệ của hắn ngay tại giờ phút này lại không có
chút tiền đồ mà ngẩng đầu với đối thủ, chẳng lẽ hắn thật sự thích nam nhân sao?
Không đúng , không đúng, sở thích của hắn hiện tại không phải là không ưa nam nhân, mà tiểu huynh đệ của hắn đúng lúc
này rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu mà thôi ha ha ha….Hiện tại trong lòng của hắn
có cảm giác nở mày nở mặt a, ai nói hắn ‘không được’, bây giờ hắn không phải
đứng lên hay sao, mặc dù thời điểm ngẩng đầu có chút không thích hợp nhưng mà
chính yếu chính là hắn rốt cục cũng cứng
a.
Lam Hữu âm trầm nhìn chằm chằm Phó Hàn Triệt , đối với
tiểu huynh đệ kén chọn này của mình hắn có chút coi trọng a, tienj nghi cho
trung niên xấu xí này không bằng tiện nghi cho tiểu huynh đệ hắn, có tiện nghi
mà không chiếm chính là vương bát đản. Trước hết hắn phải cho tiểu Lam Hữu
thoải mái một chút, còn hậu quả sau này, hắn đã quẳng lên chín tầng mây rồi,
giờ phút này tiểu huynh đệ là quan trọng nhất.
Lam Hữu vội vàng giúp Phó Hàn Triệt mặc lại áo sơ mi, chạy
lại chỗ cách đó không xa mang âu phục của Phó Hàn Triệt về mặc vào cho anh,
trước mang Phó Hàn Triệt đi rồi tính tiếp a… Lam Hữu cũng không quên người quản
lý dặn là phải rời khỏi đây trước mười hai giờ, bằng không hắn chỉ có thể
trèo tường đi ra ngoài.
Giúp Phó Hàn Triệt mặc quần áo tử tế, Lam Hữu nâng Phó Hàn
Triệt lên, nói cho anh biết hắn muốn đưa anh về nhà, người này tuy rằng cả
người vô lực hơn nữa lại trúng xuân dược, tâm trí mơ mơ màng màng cư nhiên có
thể đi theo cước bộ của hắn, tuy rằng có chút run rẩy nhưng như vậy Lam Hữu
cũng thoải mái rất nhiều, nếu muốn hắn vác một nam nhân cả người vô lực còn lớn
hơn hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng a.
Lam Hữu đi tắt đến bãi đỗ xe, lúc này đã có không ít người
rời đi, xe trong bãi cũng ít hơn phân nữa. Hắn từ trong người Phó Hàn Triệt mò được chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng nhấn một cái, tuy rằng hắn không biết xe nào
là của Phó Hàn Triệt nhưng chỉ cần có xe sáng đèn lên như vậy cũng đủ làm Lam
Hữu thật cao hứng. Chiếc Lamborghini màu đen , phong cách xe cũng không phải
đặc biệt giống Trương Dương, Lam Hữu ném Phó Hàn Triệt vào ghế phó lái, chính
mình ngồi vào ghế bên cạnh, mặc dù không có xe, nhưng giấy phép lái xe thì thời
đại học hắn đã lấy được rồi, khi đó vì phải kiếm tiền nuôi sống bản thân hắn
phải đi làm phụ vụ ở bãi giữ xe, đương nhiên cũng là vì sở thích của hắn.
Xe rất nhanh liền chạy nhanh ra khỏi khu nhà giàu, Phó Hàn Triệt như cũ vô lực,
trừ bỏ vặn vẹo một cút thân thể cũng phun ra tiếng thở dốc mê người đã không
thể làm được cái gì khác. Lam Hữu rất nhanh đã lái xe đến khách sạn, khách sạn
không lớn lắm nhưng mà vị trí lại rất hẻo lánh, hơn nữa nhón qua có chút sạch
sẽ, trước kia khi đi du lịch hắn có cùng bạn học ở qua vài lần, cảm giác cũng
không tệ lắm.
Lam Hữu đem Phó Hàn Triệt từ trong xe đỡ ra, đi vào khách
sạn, từ trong người Phó Hàn Triệt lấy ví của anh, hắn dùng giấy căn cước của
Phó Hàn Triệt mà đăng ký, lúc này mới nửa ôm nửa dìu Phó Hàn Triệt vào phòng.
Người này rất có tiền Lam Hữu liền chọn căn phòng tốt nhất, đem anh thảy lên
chiếc giường mềm mại, Lam Hữu liền ngồi xuống bên cạnh anh nghỉ ngơi, được một
lúc hắn đi vào phòng vệ sinh mở nước, lúc này hắn mới bắt đầu bữa tiệc lớn.
Nhìn thấy thân thể đang giãy dụa trên giường, máu toàn
thân Lam Hữu đều dồn về phía bụng dưới, tiểu Lam Hữu nguyên bản chỉ có hơi chút
ngẩng đầu bây giờ đã muốn không có cốt khí mà
cứng ngắc, hắn rất nhanh đem quần áo trên người Phó Hàn Triệ tlột sạch,
lộ ra làn da màu mật ong sáng bóng tinh tế. Lam Hữu cúi đầu gặm cắn xương quai
xanh khêu gợi của đối phương, đối phương có dáng người hoàn mỹ làm Lam Hữu ghen
tị muốn chết, bây giờ hắn có cơ hội để chà đạp đối phương Lam Hữu tuyệt đối sẽ
không buông tha.
Đầu vú bị Lam Hữu hút liếm làm cho Phó Hàn Triệt chịu không nổi kích thích mà rên rỉ, hai tay
anh vô lực đặt trên đầu vai Lam Hữu, mặc kệ đầu vú trước ngực bị hắn tàn sát
bừa bãi mà cứng lên.
"Ngô..." Đôi môi Phó Hàn Triệt phun ra tiếng thở
dốc mê hồn, làm bụng dưới Lam Hữu càng trở nên căng thẳng, tiền diễn cái gì,
hắn cũng sắp chịu không nổi rồi a. Lam Hữu đem đôi chân thon dài của Phó Hàn
Triệt banh ra thật lớn, hắn đưa tay lấy lon bia ở đầu giường uống một ngụm,
ngón tay liền tham nhập vào chỗ thần bí của Phó Hàn Triệt.
Kỳ thật Lam Hữu vừa rồi đã uống vài ngụm bia để tăng thêm can đảm, nói như thế nào đây cũng là lần
đầu tiên của hắn a, đối phương lại là
đại nam nhân, vẫn còn cần có dũng khí a.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét