Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

GHMC_4



CHƯƠNG  4.
"Là cô gái nào thế? Sao lại không có mắt gì hết, dám vứt bỏ a Hữu đáng yêu của chúng ta a, đây là tổn thất của cô ta. Việc này, a Hữu đừng lo lắng, con hiện tại không được là do con còn chưa lớn a,
cũng chưa gặp được người chân chính, chờ đến khi con thật sự trưởng thành nhiên là được..." Thanh âm Lam Tá êm ái an ủi bảo bối nhi tử của y, thanh âm kia tựa hồ mang theo kỳ dị mị hoặc, để Lam Hữu không cần vì chuyện này mà lo lắng quá mức..
Tâm trạng lo lắng của Lam Hữu cũng giảm xuống mấy phần, bất quá hắn vẫn nên đi bệnh viện xem thử a, than thể của mình rốt cuộc là bị làm sao, nếu quả thật hắn “không được”, cha gạt hắn cũng là chuyện bình thường.
Sau khi cùng cha hàn huyên, hắn cúp điện thoại, nhìn căn phòng bị hắn làm cho lộn xộn , bắt đầu đi thu dọn.
Thu thập xong phòng ở, Lam Hữu cũng không có chuyện gì để làm, liền đi bệnh viện kiểm tra thử, trước khi đi Lam Hữu trang bị toàn thân rất kỹ, để người ngoài nhìn vào không nhận ra mình, miễn cho khi gặp phải người quen lại xấu hổ .
Hắn gọi điện thoại cho chủ quản nói chiều nay mình sẽ đi làm, chủ quản còn an ủi hắn vài câu, nói chung chính là trên đời nơi nào mà không có cỏ thơm, đại trượng phu thì sợ gì không có vợ, hắn chỉ cần ở thời điểm bây giờ làm việc thật giỏi, còn sợ không có cô gái tốt nào để ý sao.
Buổi chiều, Lam Hữu đến công ty, đi vào công ty, hắn cảm thấy không khi trong văn phòng có điểm kỳ quái, đồng nghiệp nhìn hắn bộ dáng muốn nói lại thôi, Lam Hữu thật ra cũng không có để ý, có thể là chuyện của hắn đã bị vị nhân sĩ thông linh tin tức nào đó nói ra rồi đi, cái này cũng không có gì quan trọng, chỉ là mất chút ít thể diện mà thôi.
"Lam Hữu, vào phòng của tôi đi.” Chủ quản phát hiện Lam Hữu đi làm, liền gọi hắn vào văn phòng của mình.
Lam Hữu buông thứ đang cầm trong tay xuống, đi theo chủ quản vào văn phòng, hắn nhìn thấy bộ dáng chủ quản muốn nói lại thôi, Lam Hữu liền cười cười nói:” Ông chủ, tôi không sao, không phải chỉ là bị bạn gái đá thôi sao, chẳng qua là tôi chưa tìm được chân chính mà thôi, thay vào đó tôi sẽ cố gắng làm việc a.”
"Ai, Lam Hữu a, không phải chuyện này. Tôi thực sự rất thích thiết kế của cậu, cậu là người trẻ tuổi, có tự tin, đầu óc cũng rất tốt, đồ cậu thiết kế cũng rất đẹp, nhưng cậu lại người không biết thời thế a, ví dụ như lần này, cậu căn bản không nên ở trước mặt Phó thiếu làm bậy a, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, ra ngoài tìm thiếu gì. Bây giờ thì không hay rồi, cậu cũng không có tội gì , chỉ cần Phó thiếu không truy cứu là được, mọi chuyện sẽ bỏ qua. Nhưng là chuyện lần này, vận khí của cậu không tốt a, bị tổng giám đốc biết được, ông ta muốn tôi đuổi cậu, tôi cũng không có cách gì a, chỉ có thể trả cậu tiền lương tháng này. Sau này cậu nên sửa lại tính tình nóng nảy mình đi a, tôi ở Cẩm Thành có người bạn, nếu cậu nguyện ý đi, đãi ngộ sẽ không thua kém bên này bao nhiêu đâubất quá có thể cần mấy tháng để thích ứng công việc, cậu có muốn đi Cẩm Thành phát triển không?”  Chủ quản bụng bia đối Lam Hữu nói lời thấm thía.
Đứa nhỏ Lam Hữu này ông rất vừa ý, cũng là do một tay ông đề bạt, ông hy vọng con đường sau này của hắn thuận lợi hơn một chút.
"Ông chủ, cảm ơn ý tốt của ông, tôi trước mắt không muốn rời khỏi Giang Thnahf, tôi xin phép đi trước.” Lam Hữu trầm mặt một chút rồi nói, hắn tiến tới cầm lấy phong thư tiền trên bàn, xoay người muốn đi, cước bộ mơ hồ có chút bối rối, hắn chưa từng có nghĩ tới bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, lại đem công việc đánh mất, thật là không đáng giá a.
Lam Hữu rất nhanh đã thu thập mọi vật phẩm riêng trên bàn làm việc của mình, hắn ôm một cái hộp giấy không lớn lắm, đi nhanh khỏi công ty mà hắn đã ngây người một năm này, hắn dùng tay trát trát mắt, hai mắt giống như là bị gió cát thổi qua, có chút đau có chút sáp có chút khó chịu.
Về đến nhà, Lam Hữu đem hộp giấy bỏ vào thúng rác, trực tiếp đi vào phòng ngủ, lên giường nằm ngay đơ. Hôm nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra, bị bạn gái đá, chính mình ở phương diện kia lại không được, công việc cũng đã đánh mất, hắn rất muốn gọi điện thoại cho cha, nhưng là nghĩ đến cha sẽ lo lắng, Lam Hữu liền ức chế xúc động của mình,  cha hắn mấy năm nay đã đủ khổ cực rồi, hắn không thể lại làm cho cha lo lắng thêm nữa, nếu ở Giang Thành không thể sống được, hắn sẽ đi sang những thành phố khác,  nếu quả thật không được nữa, hắn đành phải về quê giúp cha làm ruộng a.
Lam Hữu mơ mơ màng màng, cũng không biết mình ngủ bao lâu, chở đến lúc hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trời đã hoàn toàn tối đen, Lam Hữu bắt điện thoại, lại là chủ nhà gọi tới, phòng hắn thuê là nửa năm gia một lần, hắn đã nói với chủ nhà hai ngày nữa sẽ giao tiền, Lam Hữu từ trên giường đứng lên, hắn đem tiền còn dư tháng trước ra đếm, không đủ ba nghìn a, hơn nữa tháng này chủ quản đưa hắn tiền lương vãn là còn thiếu chút xíu a, xem ra phải đi mượn tiền bằng hữu rồi Lam Hữu nghĩ.
Mới vừa lấy điện thoại cầm tay ra, Trương Hồng tiểu tử đó liền gọi điện thoại tới, muốn rủ hắn đi uống rượu, Lam Hữu nghĩ dù sao cũng phải đi mượn tiền, nên hắn liền chấp nhận, Trương Hồng đã gọi cho Trần Lập, còn Hứa Phi, quên đi Hứa Phi mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, Amme nhất định sẽ mất hứng.
Đi vào quán bar, Trương Hồng cùng Trần lập đều ở đó, đã sớm gọi một ít đồ ăn, chẳng qua là đang chờ Lam Hữu đến.
"A Hữu lại đây, đói bụng không? Mau lại đây ăn.” Trương Hồng gị Lam Hữu đang nhìn xung quanh tìm kiếm, Trương Hồng đã sớm không vừa mắt Tuyên Dao Dao, hiện giờ hai người họ đã chia tay, TRương Hồng vẫn rất là cao hứng, Lam Hữu đối với tình yêu qua mức thành thật, Trương Hồng vẫn là hy vọng Lam Hữu sẽ tìm được một cô gái tốt có thể lo cho gia đình, mà không phải là cô gái tối ngày chỉ biết mua sắm những thứ đắt tiền, có lòng ham hư vinh, Lam Hữu nhất định sẽ không lo nổi.
Lam Hữu bụng sớm đã đói kêu rột rột, sau khi ngồi xuống, hắn liền  lập tức ăn, ăn no rồi uống rượu mới không tổn thương dạ dày, ngày hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn thật sự muốn say một cuộc.
"A Hữu, cậu làm sao vậy? Bộ dáng lại buồn như vậy.” Trần Lập nhìn thấy tâm tình Lam Hữu không tốt liền hỏi .
"Hai cậu ai có tiền,  tiếp tế huynh đệ một ít, tôi bị mất công việc rồi a, cần một ít tiền đóng tiền nhà.” Lam Hữu nói.
"Cậu muốn bao nhiêu? " Trương Hồng hỏi.
"Hai ba ngàn , tiền thuê nhà hơn tám nghìn, tôi hình như là còn có tám nghìn, mấy ngày sau tôi nhất định phải đi tìm việc làm.” Lam Hữu thở dài nói, sớm biết có ngày hôm nay hắn đã dành dụm lâu rồi, kết quả mỗi tháng đều tiêu hết tiền, bây giờ việc làm đã mất ngay cả tiền thêu nhà cũng không thanh toán nổi.
Trần Lập có chút kỳ quái nhìn Lam Hữu, hắn như thế nào lại mất việc, không phải hắn nói hôm nay sẽ thăng chức sao? Chỉ một ngày ngắn ngủi lại xảy ra chuyện gì rồi, A Hữu làm gì lại có thể để mất công việc tốt như vậy a  .
"Hai ba ngàn sao? Cậu hoàn toàn không cần mượn, tôi có công việc bán thời gian cậu có muốn làm không? Dạo này, buổi tối tôi không rảnh, cậu làm giúp tôi buổi tối, từ sáu giờ đến mười hai giờ đêm, sẽ được năm sáu trăm đồng, chờ khi cậu tìm được công việc thì nói cho tôi biết, nếu cậu đồng ý thì ngày mai tôi sẽ gọi điện cho chủ quản nói một tiếng, tối ngày mai là có thể đi làm rồi.” Trương Hồng nói với Lam Hữu  .
"Cậu nói thật sự sao?  Vừa lúc tôi có thể vượt qua mấy ngày rồi, quả nhiên là bạn tốt a.” Lam Hữu vỗ vỗ bả vai Trương Hồng cười nói.
"Cậu bây giờ cần tiền gấp sao? Muốn hay không lấy bây giờ.” Trần Lập hỏi, thuận tiện đem bóp tiền  đưa cho Lam Hữu, gã vẫn là lo lắng Lam Hữu sẽ không có tiền ăn cơm.
"Vậy tôi đây không khí a, mượn trước một ngàn, hai ngày nữa tôi có tiền sẽ trả lại cho cậu.” Lam Hữu không khách khí từ trong bóp tiền của Trần Lập lấy đi một xấp nhân dân tệ.
Trong những người ở đây, chỉ có hắn là không biết tính toán tiền bạc, Trương Hồng mặc dù cả ngày cà lơ phất phơ, làm nghề tự do, dù sao ở trong mắt hắn chính là không làm việc đàng hoàng, bất quá người ta cũng chưa bao giờ thiếu tiền sài a. Trần Lập rất ít khi xài tiền bậy bạ, hắn chưa bao giờ thấy Trần Lập trong tình trạng thiếu tiền, gã gần nhất còn cho Hứa Phi mượn năm vạn. Trương Hồng cũng cho Hứa Phi mượn không ít tiền, chỉ có hắn là không giúp đỡ được gì cho bọn họ mà thôi, đừng nói là cho người ta mượn ngay cả hắn còn lo không xong a. Trong bọn họ, Hứa Phi là lớn tuổi nhất, bình thường rất hay chiếu cố hắn , bây giờ nghĩ  lại Lam Hữu cảm thấy mình thực ngu xuẩn, bình thường không biết quan tâm đến bạn bè, bằng không khi Hứa Phi cần tiền mua nhà hắn cũng có thể giúp đỡ một chút.
Trần Lập, Trương Hồng cùng Lam Hữu uống rượu, ba người lại đi ca hát, Lam Hữu sớm đã uống đến say khướt, khóc lóc ầm ĩ, đến nửa đêm Trương Hồng cùng Trần Lập đành phải dìu Lam Hữu vào xe đưa về nhà  .
Sáng hôm sau, Lam Hữu đầu đau như búa bổ mà tỉnh lại, hắn hữu khí vô lực cầm lấy đồng hồ trên đầu giường, nhìn tháy thời gian đẽ không còn sớm nữa, cũng đã gần giữ a trưa, khó trách bụng lại đói như vậy a.
Đứng ở trong phòng rửa tay, Lam Hữu nhìn chính mình cả người dơ bẩn, cúi đầu hít hà, chẳng những đầy người mùi rượu còn có mùi mồ hôi, áo sơ mi nhăn nhúm, tối hôm qua làm sao hắn về đến nhà hắn cũng không nhớ rõ, chắc là Trương Hồng lôi hắn về, giầy và áo khoác chắc cũng do Trương Hồng cỡi dùm đi.
Lam Hữu thư thư phục phục mà đi tắm nước nóng, cầm khăn tắm lau khô tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái , điều này làm cho tâm tình Lam Hữu tốt lên không ít, hắn cầm lược tùy ý chải vài cái, hắn nhìn gương thấy bộ dạng của mình như vậy tương đối vừa lòng .
Sau khi ăn cơm xong, Lam Hữu đi tìm chủ quản của Trương Hồng, bọn họ chính là một tập thể phục vụ đặc biệt, an bài yến hội hôn lễ hội nghị, bố trí cảnh tượng linh tinh, mà chuyện Lam Hữu cần làm rất đơn giản , chính là phục vụ sinh trong yến hội, bưng thức ăn, bưng rượu linh tinh, bất quá công việc của Trương Hồng phụ trách không giống bình thường, đại bộ phận đều là các nữ nhân tụ họp.
Buổi tối năm giờ rưỡi, Lam Hữu thay đổi tốt quần áo liền ngồi xe chuyên dụng  đến biệt thự, trong xe cũng đã ngồi mấy nam sinh giống như hắn.
Đi ra biệt thự vùng ngoại thành, Lam Hữu mới biết tiền lương vì cái gì lại cao như vậy, nguyên lai đây là nơi mà thiên kim phú gia tụ hợp, những nam sinh như hắn cũng không làm chuyện đại sự gì, chỉ là bưng trà nước, lấy đồ ăn, còn phải dùng gương mặt tươi cười mà bồi khách.
Mười hai giờ, Lam Hữu kéo thân thể mệt mỏi rã rời của mình về nhà, kiếm tiền không phải chuyện dễ a, cho dù chỉ là đứng làm cảnh thôi cũng rất mệt a, cũng may là công việc này làm theo ca, bằng không phải đứng hơn mấy tiếng đồng hồ người khỏe mạnh tới đâu cũng chịu không nổi a, khi trở về người dẫn đầu đoàn lại tìm Lam Hữu dặn dò phải kín miệng, khi về không thể đi nói lung tung .
Ngày mai hắn không có việc gì làm, một người gọi điện thoại đến nói là có một bữa tiệc thiếu người hoi hắn có muốn đi không , bây giờ hắn cũng không làm gì nên chấp nhận, lập tức đón xe qua đó, đây là cơ hội kiếm tiền a, hiện tại hắn rất thiếu tiền có chuyện làm dại gì không đi, hồ sơ xin việc hắn đã sớm gửi đến các công ty nhưng mà bây giờ cũng không có động tĩnh gì .
Lam Hữu bưng ly rượu Kê Vĩ Tửu lên đại sảnh, thấy rất đông người tu hội, thiếu gia giàu có âu phục phẳng phiu mang theo bạn gái xinh đẹp, các mỹ nhân trang sức lấp lánh khoe hàng hiệu với nhau, thì ra đây chính là cuộc sống xa hoa của xã hội. Thời gian đã nửa đêm,  Lam Hữu có chút mệt mỏi chuẩn bị đi nghỉ ngơi, hắn cầm lấy khay ẩn vào chỗ tối không ai chú ý, đột nhiên ánh mắt của hắn gắt gao nhìn vào một nơi, ở xa xa Phó Hàn Triệt đang nâng ly rượu nhấp một ngụm đứng bên cạnh anh chính là người không biết nên nói gì.
Lam Hữu nguyên bản có chút hơi mệt, khi nhìn thấy anh hắn  giống như là gà sung máu, toàn thân đều là hỏa khí, mấy ngày nay hắn thảm như vậy, đều là do tên Phó Hàn Triệt này gây nên a. Thù này không báo không phải quân tử, Lam Hữu trong lòng nghĩ rốt cuộc nên là ở sau lưng đánh hôn mê Phó Han Triệt hay là cho trà giảm béo vào ly rượu của anh, xổ chết đối phương.
Lam Hữu nhìn chằm chằm Phó Hàn Triệt nghĩ ngợi, đánh hôn mê không nhất định đối phương sẽ ngất xỉu a, vạn nhất đánh không ngất thì hắn không phải là đối thủ của Phó Hàn Triệt a, đến lúc đó hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh càng thê thảm hơn a, vẫn là trà giảm béo  tốt nhất  .
Sau khi nghĩ kỹ, Lam Hữu lập tức đi đên phòng nghỉ, vừa rồi thay quần áo hắn có thấy ở đó có một trà.
Hắn bưng một ly rượu, trong túi Lam Hữu đã chuẩn bị tốt một bao trà giảm béo Khai Phong. Hắn nghe Tuyên Dao Dao nói qua, loại trà giảm béo này có thể so với thuốc sổ, đến lúc đó Phó Hàn Triệt khẳng định là rất thảm a.
Một người trung niên đi ngang qua người Lam Hữu, thuận tiện lấy đi ly rượu trong khay của hắn, hắn liền chứng kiến được người trung niên này bỏ vào ly rượu một viên thuốc. Nơi này có hơi tối so với bên ngoài sảnh, người bình thường khó mà phát hiện hành động này, mà ánh mắt của hắn từ nhỏ đã rất tốt, cho dù là nơi thực tối thì hắn cũng nhìn thấy được a.
Chứng kiến đối phương đi đến nơi của Phó Hàn Triệt, Lam Hữu nghĩ đối phương hẳn là kê đơn cho Phó Hàn Triệt, nhưng đây là nam nhân Phó Han Triệt a, đây có thể là độc dược a, bất quá chuyện này cũng không đến phiên hắn quản ,  có thể thấy cảnh Phó Han Triệt bị làm xấu mặt thậm chí là bị độc chết , trong lòng Lam Hữu đều cảm thấy vui.
Lam nhìn thấy Phó Han Triệt không chút nghi ngờ uống hết ly rượu đó, rồi cùng vị trung niên kia rời đi thì hắn biết Phó Han Triệt lần này xủi xẻo rồi a. Lam Hữu nhìn đồng hồ, tới giờ tan ca rồi a, việc này phải đếm nhân số, hắn đi về trước một chút cũng không có vấn đề gì.  Lam Hữu chạy tới nói với quản lý trong nhà có việc muốn về sớm một chút,  quản lý nhìn nhìn buổi tiệc thấy cũng gần kết thúc rồi, cũng không có chuyện gì cần hắn nữa, hắn lại cũng Trương Hồng có quan hệ, quản lý liền trực tiếp thả người .
Lam Hữu giầm lên bãi cỏ theo phương hướng mà Phó Hàn Triệt vừa đi, hắn muốn nhìn xem tình cảnh không hay ho của người này như thế nào, tốt nhất là chụp mấy bức ảnh lưu lại làm kỷ niệm cũng rất hay a.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét