Nhất.
“Phát Hữu Thiên!!” Một thanh âm rống giận của đàn ông vang lên khắp căn biệt thự rộng lớn. Chủ nhân thanh âm ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, trên mặt là biểu tình không kiên nhẫn.
“Ôi ~ Trịnh Duẫn Hạo a, là
cậu nhờ tôi giúp cậu tìm người hầu a, như thế nào lại gọi điện tìm tôi ?” Đầu
bên kia điện thoại truyền đến thanh âm không chút để ý, tựa hồ còn mang theo vui sướng khi
người khác gặp họa.
“ A phi! Người đó cũng là
người hầu sao? Hả?” Khóe miệng Trịnh Duẫn Hạo không khỏi run rẩy, mày nhíu lại
càng chặt “ Người này không biết nấu cơm , không quét rác, không lau nhà cửa, không
giặt quần áo, chỉ biết nhìn tôi ngẩn người , không có việc gì làm thì đi sờ
tôi, nữ nhân như thế cũng có thể gọi là người hầu sao?” Núi lửa bùng nổ…..
“A ~ biết rồi, biết rồi!”
Điện thoại bên kia Phác hữu Thiên biết Trịnh Duẫn Hạo đã hoàn toàn xù lông rồi,
đành thè lưỡi, dùng đầu cam đoan “ Tôi giúp cậu tìm đàn ông là được chứ gì? Nói
chuyện như thế cũng không sợ tắt thở a…”
“Có người vì nói chuyện mà
tắt thở sao?” Trịnh Duẫn Hạo ngửa mặt lên trời liếc mắt một cái, lười cùng hắn
huyên náo, vì thế quyết định thật nhanh nói “ Vậy đàn ông đi…”
“ Này, tôi chỉ là tùy tiện
nói thôi a…” Phác Hữu Thiên còn chưa nói xong, bên kia liền tút một tiếng cúp
máy.
Trời ạ ! Trên đời làm gì có
nam dong ( hầu nam) a!!!
--------------------------------------------
Trịnh Duẫn Hạo , nam, sinh
viên năm nhất đại học Hàn Quốc, cha mẹ trường kỳ ở nước ngoài kinh doanh, gia
cảnh giàu có. Không yêu học tập nhưng có thành tích học rất tốt, yêu thích
khiêu vũ, có gương mặt không chê vào đâu được. Tính cách tốt, có đôi khi lại có
điểm bướng bỉnh, làm việc trầm ổn, nhưng lại thích làm nũng. Chuyện muốn làm
nhất chính là tìm một người hầu, vì một năm trước lão quản gia nhà y đã hồi
hương , từ đó không có một phút nào mà y không đổi người hầu mới. Trời ạ ! Đẹp
trai cũng là sai sao! Trịnh Duẫn Hạo y
là người chứ không phải động vật, y mời làm người hầu không phải là người chăn
nuôi!
Ai … Hết chỗ nói rồi… Đại
khái cũng là duyên phận đi…
Nếu không phải nữ dong ( nữ
hầu) mê trai, đồng học Kim Tại Trung cũng sẽ không cùng Trịnh duẫn Hạo có cái
gì dây dưa đi….
“ Leng Keng”
“Ai a…” Không muốn rời
giường…. Tôi không muốn rời giường a….
“ Leng keng leng keng” Không nghe thấy chuông cửa sao? Tiếp tục ấn….
“Không được ồn a… Bổn thiếu
gia muốn ngủ….” Trịnh Duẫn Hạo nằm ở
trên giường, dùng chăn che kín đầu mình trốn tránh sự thật có người ấn chuông
cửa.
“ Leng keng leng keng leng
keng” Không có người sao? Không thể nào…Không ngừng cố gắng ….
“ Ô….” Trên giường có người
muốn khóc rồi a…
“ Leng keng leng keng leng
keng!!!” Thật là có đủ bất khuất.
….
“ Rốt cục cũng chịu yên
tĩnh….” Trịnh Duẫn Hạo âm thầm thở ra một hơi.
“ Ba ba ba” “ Thùng thùng
đông” “ Bính bính bính!!” “Có người không?”
Trời ạ, Trịnh Duẫn Hạo muốn
đánh người a…..Như thế nào lại gặp phải tên cố chấp như thế a… Ai, vẫn là đứng
lên đi, phải đi xuống xem sao, nếu không tên đó sẽ đem nhà này làm hỏng mất…
“Ai a….” Trịnh Duẫn Hạo mơ mơ màng màng đi mở
cửa, dùng khẩu khí không kiên nhẫn nói chuyện.
“A ?” Đã muốn chuẩn bị đi rồi
lại có người xuất hiện, sửng sốt một chút sau đó nói “ Xin chào, ngài là Trịnh
Duẫn Hạo tiên sinh phải không?”
“ Ngạch…” Cơn buồn ngủ của
Trịnh Duẫn Hạo toàn bộ bị người trước mắt này đuổi đi. Đây là đàn ông đi, nhưng
là như thế nào lại đẹp như vậy a~~ đôi mắt dài nhỏ màu đen nửa khép, lộ ra hàng
mi dài cong vuốt, đôi môi hồng nộn nộn nhắc đi nhắc lại cái gì đó, mái tóc đen
ngắn dừng ở trên mặt anh, ánh nắng buổi sáng chiếu xuống da thịt trong suốt.
“ A! Chính là tôi!” Trịnh
Duẫn Hạo chú ý thấy mình có chút thất thố, vội vàng thu lại ánh mắt, ngượng
ngùng nhìn xuống phía dưới.
“ Phát Hữu Thiên nói, anh nơi
này cẩn nam dong…” Nam
sinh nói xong dừng một chút, sau đó giương mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói “ Tôi đến
là theo lời mời làm việc”.
“ A?” Trịnh Duẫn Hạo cẩn thận đánh giá nam sinh
này, tuy rằng đã là mùa đông, lại còn mặc áo khoác mùa thu, một đôi giày nike
vừa bẩn vừa cũ đến chịu không nổi, đeo một túi ba lô thật to sau lưng, toàn thân
trên dưới chỉ có chiếc nhẫn đeo trên tay phải người này là có thể xem.
“ Không được sao…” Nam
sinh nghĩ đã thất bại, thở dài, xoay người muốn đi.
“Ai nói a”. Trịnh Duẫn Hạo
kéo lại cánh tay nam sinh, có điểm sốt ruột nói “ Chỉ cần có thể giặt quần áo,
có thể nấu cơm, quét tước nhà cửa là được… Tiền lương …3000.” Y nói xong liền
kéo vị nam sinh kia vào nhà.
“ 3000?!” Nam sinh thật hoảng sợ, trời ạ, chỉ
là người hầu mà thôi, thế nhưng được 3000!!
“Không đủ sao…?” Trịnh Duẫn Họa muốn lưu người này lại nên
chưa một chén trà hắn đã không nghĩ ngợi nói “ Vậy 5000 được không?”
“A a a ?” Nam sinh không có lời nào để nói, vẻ
của nam sinh làm cho Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy ngoạn rất vui, ngay cả chính hắn
cũng không biết vì cái gì, chính là hắn muốn lưu nam sinh này làm người hầu của
mình.
“ Ha ha! Vậy 5000 đi, cho
tròn một số nguyên đi” Trịnh Duẫn Hạo cười, sờ sờ mặt nói “ Cậu tên gì?”
“ Kim Tại Trung.”
“ Nga~ tôi thấy tuổi cậu cùng
tôi không sai biệt lắm, vậy khỏi cần kêu kính ngữ a, tôi gọi cậu Tại Trung, cậu
cũng không cần gọi tôi Trịnh tiên sinh này Trịnh tiên sinh nọ, gọi tôi Duẫn Họa
là được.” duẫn Họa đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trở nên tốt hơn, vội
vàng kéo gần quan hẹ của hai người hơn.
“ Được, Duẫn Hạo.” Tại Trung
không nghĩ ngợi gì đã gọi ra tiếng, Duẫn Hạo nghe xong thực vui vẻ.
“ Tốt lắm, hiện tại tính
chuyện của cậu đi, ngoại trừ tiền lương cậu còn có yêu cầu gì nữa không?” Duẫn
Hạo hỏi.
“ Có thể hay không… Cho tôi
một chỗ ở?” Tại Trung cẩn thận hỏi.
“ A~ là cái này sao? Không
thành vấn đề không thành vấn đề !” Duẫn
Hạo tà liếc mắt nhìn nam sinh một cái, tựa hồ không hiểu nam sinh này lại ăn
nói cẩn thận như vậy “ Nếu cậu không chê thì cứ ở nơi này đi, tôi còn không có
kinh tế để giúp cậu tìm ký túc xá.”
“…..”
Tại Trung nhìn chung quanh gian nhà trọ, có hai tầng lầu, vách tường phòng khách màu vàng nhạt làm cho
người ta có cảm giác thật ấm áp.
“ Không được sao….” Duẫn Hạo dùng thanh âm nho nhỏ hỏi, khẩu khí
thế nhưng có điểm làm nũng , ý tứ hàm xúc.
“ A, không phải…” Tại Trung
thu hồi ánh mắt “ Tốt lắm a....”
“Phải không ? Hắc hắc~Cậu
thích là tốt rồi~ vậy hiện tai tôi dẫn cậu đi xem phòng nga~” Duẫn Hạo cười kéo
qua tay Tại Trung, dẫn hắn đi lên lầu xem phòng, thực là không rõ là hắn mời
người làm người hầu hay là làm khách …
“ … Cám ơn” Tại Trung nhìn
tay chính mình đang được Duẫn Hạo nắm, lại nhìn nhìn khuôn mặt mang nét cười
trẻ con của Duẫn Hạo, tâm của anh bất quy tắc nhảy nhảy lên. Anh vẫy vẫy đầu,
không suy nghĩ nữa, liền đi theo hắn.
Phòng sách sẽ đến chói mắt,
có lẽ vẫn thường làm phòng cho khách ở đi, vách tường thuần trắng, giường cùng
bàn học đều là màu trắng. Tại Trung rất thích căn phòng như vậy, anh luôn luôn
chán ghét những gì phiền toái, bao gồm cả màu sắc.
“ Vậy cậu trước cứ sắp xếp
lại đồ đạc đi, hành lý của cậu đâu? Cậu muốn hay không để tôi mời công ty
chuyển đồ dùm?” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung ánh mắt mang theo ý cười, chỉ biết nam sinh thích phòng này , tâm tình
hắn cũng lập tức tốt theo. Chính hắn cũng không biết vì cái gì hắn lại cho đáo
với người hầu như vậy, bình thường hắn rất khiết phích, ngay cả cái sô pha hắn
cũng không muốn cho các nàng ngồi một chút. Có lẽ nam sinh này cũng tuổi với
hắn đi, cho nên đặc biệt chiếu cố một chút. Duẫn Hạo trong lòng an ủi chính
mình.
“ Ta chỉ có một chiếc ba lô.”
Tại Trung không nhìn hắn, chỉ chỉ ba lô của mình nói.
“ A? Cậu thật đúng là thiếu
nhiều thứ a…” Duẫn Hạo chỉ là nói thầm trong lòng, nhưng bất giác lại thoát ra
khỏi miệng, làm Tại Trung phải bật cười.
“……” Duẫn Hạo nhìn khuôn
mặt tươi cười của Tại Trung, chỉ là cười cười mà thôi , cười cười mà thôi…. Như
thế nào lại đẹp vậy a…Đôi mắt to màu đen loan loan ( cong cong) , lộ ra mị hoặc tự
nhiên. Mị hoặc… như thế nào lại có thể sử dụng trên người đàn ông a? Duẫn Hạo
cảm thấy mình thực là buồn cười, bỏ qua ý tưởng mất tự nhiên cũng tim đạp của
mình “ Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Hắn nói xong liền bước ra khỏi phòng.
“…..”Nhìn thân ảnh Duẫn Hạo
biến mất phía sau cửa, Tại Trung liền nặng nề mà ngã xuống giừơng… Hô … Rốt
cuộc cũng tìm được nơi ở rồi… Bao nhiêu năm không ở qua căn phòng sạch sẽ như
vậy a…. Anh dột nhiên nghĩ đến Duẫn Hạo bảo anh nghỉ ngơi, anh nhìn nhìn đồng
hồ, mới có hơn mười giờ a, anh là người hầu cũng không phải khách nhân a…. Nghĩ
nghĩ không khỏi buồn cười. Ngay cả chính anh cũng không có phát giác, khóe mắt
lộ ra tươi cười chỉ vì mới vừa gặp mặt một người mà nở rộ.
----------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét