Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

ĐTTNL 181_182


Chương 181.
 “Anh vốn chính là nam kỹ, còn nói cái gì có làm hay không a, anh bị nhiều người áp như vậy chẳng lẽ không có một chút cảm giác thẹn sao?” Nhiên Nghị bắt lấy áo nam nhân, buồn bực ra mệnh lệnh:” Anh mà lộn xộn, tôi liền trước mặt bọn họ nếm thử tư vị của anh !”

Trừ bỏ khiếp sợ cùng ghê tởm, Lâm Mộ Thiên cũng không biết phải nói cái gì, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai bảo tiêu kia nhìn thấy hắn đối mình làm loại sự tình này......
Không cần, không cần, nam nhân  không cần!
Cho dù nam nhân bị người thượng qua, cũng sẽ không vì thế mà lạm giao, nam nhân cũng sẽ không mở đùi câu dẫn ai a, muốn nam nhân làm loại sự tình này…. Không bằng để cho nam nhân chết đi!
Nhiên Nghị nhận thấy được Lâm Mộ Thiên có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức kêu hai bảo tiêu đè nam nhân lại, nam nhân một bên giãy dụa bất quá lại bị hai người áp chế không thể làm gì, Nhiên Nghị an vị ngồi ở bên cạnh nam nhân, cười nhạo nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên.
“Tôi xem là anh chờ không nổi a, khách làng chơi ở đây đều là người da đen a, đến lúc đó anh dù khóc dù kêu thế nào cũng không ai quan tâm a, tưởng tượng một chút anh một đại nam nhân bị người khác đặt dưới thân chà đạp đến hư, anh cỡ nào hạ lưu a!”
“......”Lâm Mộ Thiên cảm thấy chính mình sắp điên rồi, miệng người này như như thế nào lại ngoan độc  như vậy!
“Nếu là đổi là người khác làm, anh liền muốn tự sát, da mặt anh sao lại dày như vậy a, còn dám sống ở trên thế này, anh không biết chính anh mới là người bẩn nhất sao?”
“......”
“Chẳng những bị em trai của mình thượng, còn cũng bằng hữu làm tình, bị cừu nhân thượng còn chưa tính, lại có lão tình nhân là thiếu chủ hắc bang, anh nhìn anh xem anh thực ‘sạch sẽ’ a!”  Nhiên Nghị càng nói càng càn rỡ, trong lòng lại càng nói càng mẹ nó sinh khí :“Anh không bằng đi chết đi, nếu còn sống thì đều mất mặt !”
Lâm Mộ Thiên đỏ ngầu hai mắt, gắt gao trừng Nhiên Nghị, trong mắt Lâm Mộ Thiên lộ ra vài tia u oán cùng bi thiết, trong lời nói của Nhiên Nghị giống như là cây roi quất thực mạnh trong lòng nam nhân  !
Nguyên lai mình ở trong mắt người khác là người như thế, Lâm Mộ Thiên cũng thực chán ghét thân thể của chính mình, nam nhân là bị em trai của chính mình thượng qua, cũng cùng bằng hữu ngủ qua, lại cùng cừu nhân làm tình qua, nhưng là nam nhân đã muốn bị trừng phạt rồi a!
Nhà của nam nhân bị phá sản, vợ lại cùng người khác hoài đứa nhỏ, bây giờ nam nhân lại bị Nhiên Nghị bắt làm con tin !
Nam nhân cũng biết mình là cỡ nào nhục nhã, không làm nên được cái gì, trừ bỏ khoác danh ngôi sao ra, nam nhân cơ hồ là hai bàn tay trắng, nói trắng ra là, nam nhân chính là loại người mở đùi cho nam nhân khác đến thượng, được em trai bao dưỡng, bằng hữu săn sóc, cừu nhân xâm hại......
Nam nhân đến tột cùng tính là  cái gì?
Xem như là cái gì a!!
Trong lúc nhất thời, Lâm Mộ Thiên lâm vào trầm mặc đáng sợ, tuy rằng nam nhân không ngại người khác nhìn mình thế nào, nhưng là lời nói châm chọc của Nhiên Nghị làm nam nhân bị thương, trong lòng bị thương rất nặng, giống như vết sẹo trong lòng lại bị người khác xát muối lên, vô cùng đau đớn!
Cho nên, nam nhân không dám đi yêu ai, vô luận là ai đáy lòng cũng là thực chán ghét mình đi......
Dù sao bọn họ cũng đều là người có mặt mũi, ai lại có thể cùng một lão nam nhân lớn tuổi hơn mình sống chung cả đời!
Bất tri bất giác, hai mắt nam nhân hiện lên thực tịch mịch, nhưng lại đã ươn ướt. Lâm Mộ Thiên một người nam nhân, nhưng cũng không làm được cái gì to lớn, bất quá cả đời lại dựa vào người khác, nam nhân nhu nhược như vậy làm sao lại một lần nữa đứng lên a ?
Suy nghĩ của Lâm Mộ Thiên hỗn loạn, tình cảnh hiện tại không ai có thể giúp nam nhân!Nam nhân chỉ có thể dựa vào chính bản than! Nam nhân muốn chạy trốn, , nam nhân nhất định phải chạy trốn, nam nhân không thể làm nam kỹ, không muốn bị người nam nhân xa lạ khác đụng vào mình,bởi vì như vậy nam nhân cảm thấy rất ghê tởm!
Nhiên Nghị vững như Thái Sơn ngồi ở bên người Lâm Mộ Thiên, dùng khóe mắt phiết cẻ mặt không ngừng biến hóa của Lâm Mộ Thiên, hắn phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên không ngừng biến hóa, có hoảng sợ, có thống khổ, cũng có chút không biết làm sao !
Hắn có điểm muốn biết, Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này tại thời điểm này có thể làm ra được loại  chuyện gì? Là nhớ Thư Diệu sao? Hay là nghĩ đến Lâm Càng? Hoặc là Vĩnh Trình? Hay lại là lão tình nhân Thanh Dương kia?
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng súng!
Chương 182.
Lái xe bị phục kích bỏ mình, lập tức gục lên tay lái, xe nhoáng lên một cái, đâm lên đại thụ bên cạnh, Lâm Mộ Thiên cảm thấy chính mình sắp choáng đến chết, hoàn hảo phiá trước có bảo tiêu chống đỡ, nếu không cả người nam nhân đều bay ra ngoài!
Trong lúc hỗn loạn, lại một súng khủng bố vang lên, kinh động các loài vật trong rừng phải bỏ chạy, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm cửa kính xe bị đánh vỡ, Nhiên Nghị liếc mắt nhìn nam nhân một cái, liền thân thủ đem nam nhân ấn ngã vào chỗ ngồi trên xe.
“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Nhiên Nghị hạ giọng cảnh cáo Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy qua tình cảnh bắn nhau ác liệt này, nam nhân không dám động, mấy miểng kính bị bể làm cổ nam nhân bị thương, hai má Nhiên Nghị cũng bị một vết thương nho nhỏ, khuôn mặt trắng nõn chảy ra máu tươi đỏ sẫm, ánh mắt hắn nguy hiểm đáng sợ.
Chỉ nghe bảo tiêu của Nhiên Nghị mở miệng.
“Thiếu gia, chúng ta gặp gỡ bọn cướp rồi !”
***
Lâm Mộ Thiên cơ hồ là bị Nhiên Nghị túm xuống xe , bọn họ chỉ có thể bỏ lại chiếc xe, đi sâu vào trong rừng cây, nếu cứ ở lại trên xe khẳng định sẽ bị bọn chúng xả súng thành cái tổ ong vò vẽ, chỉ có bỏ lại xe rời khỏi mới là con đường sống duy nhất lúc này.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng súng nổ nữa mới dừng lại đến, hiện tại không có biện pháp trở về, cũng không có xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, chuyện này đối với bọn họ là phi thường khó khăn, rừng rậm vài trăm km như thế nào có thể đi ra ngoài! Hơn nữa bốn phía đều là rừng cây, không người ở, ngay cả thức ăn cũng không có, cho dù không bị mệt chết cũng sẽ bị đói chết trong này.
Ở trên đường, Nhiên Nghị nhìn nam nhân lom lom, tựa hồ lo lắng nam nhân sẽ chạy trốn. Trên đường đụng trúng vài thứ, nam nhân hơi chút chậm lại cước bộ, Nhiên Nghị liền mắng “Không phải nam nhân”, Lâm Mộ Thiên chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng đi theo bọn họ.
Hơn nữa hai bảo tiêu của Nhiên Nghị, một trước một sau hạn chế hành động của nam nhân, cũng biến thành giám thị hành động của nam nhân, nam nhân căn bản không có biện pháp chạy trốn! Cho đến khi bầu trời hoàn toàn sụp tối, mấy người bọn họ mới tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi.
Hai bảo tiêu kia thực tự giác, đi ra bờ sông tìm đồ nhóm lửa , nơi đây là rừng rậm nguyên thủy chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể sinh tồn, nhìn ra được hai bảo tiêu này có kỹ năng sinh tồn rất cao. Lâm Mộ Thiên tìm một tảng đá lớn, ngồi ở trên đó nghỉ ngơi, bốn phía gió thổi mát lạnh, thổi trúng cả người đầy mồ hôi của nam nhân, có chút rét run.
Ở loại địa phương này,  sở hữu những dụng cụ hiện đều trở thành rác rưởi, tất cả đều mất đi hiệu lực, chuyện này làm cho Nhiên Nghị thực căm tức, lần này hắn là muốn đi tham gia hội nghị quốc tế, nếu hắn đến muộn sẽ ảnh hưởng đến quốc gia, hắn bị gặp nạn không nói, lại làm cho hắn rơi vào tình huống không có đối sách giải quyết, kỳ thật là do hắn không hảo hảo điều tra tốt địa hình của đối phương, không nghĩ tới gặp gỡ thổ phỉ, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đi ra được .
Lâm Mộ Thiên nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười:“Hiện tại cậu không có biện pháp bán tôi đi, có thể ra ngoài hay không còn là một vấn đề.” Lâm Mộ Thiên rất có tâm tình mà nói giỡn, dù sao hiện tại so với lúc trước ở trên xe Nhiên Nghị nam nhân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cùng lắm thì phải chết thôi, dù chết nam nhân không muốn làm nam kỹ!
“Chờ sau khi ra ngoài, tôi lập tức đem anh bán đi!” Nhiên Nghị hung hăng nhìn Lâm Mộ Thiên, thực hiển nhiên là hù dọa nam nhân, Lâm Mộ Thiên cũng không để ý, tùy ý Nhiên Nghị ngoài miệng cậy mạnh chờ đến khi Nhiên Nghị cảm thấy không thú vị, cảm thấy không còn ý nghĩa nữa sẽ liền tự nhiên câm miệng không nói.
“Tôi là người lớn tuổi rồi, người ta… người ta nhất định là không nhận tội.” Lâm Mộ Thiên trong lòng không phục, nhỏ giọng cãi lại, nam nhân thật sự không hy vọng người khác  khinh thường mình, nam nhân có tôn nghiêm, nhưng là sinh hoạt trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này nam nhân không có biện pháp lựa chọn, ông trời cũng chưa chắc cho nam nhân cơ hội lựa chọn.
Lúc mới trưởng thành, nam nhân lưng đeo nợ, hơn nữa nam nhân sợ hãi sẽ liên lụy Tâm Nghi, mà khi nam nhân đã trả sạch nợ cũng cùng Tâm Nghi ly hôn thì nam nhân cũng không có biện pháp chạy khỏi kiềm chế của bọn họ, vô luận như thế nào nam nhân cũng trở thành quân cờ cho bọn họ tranh đấu, hoặc là lợi thế.

Nhưng Lâm Mộ Thiên cũng không rõ ràng giá trị của bản thân. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét