Chương 173.
Ngực lửa nóng dán cùng một chỗ, nam nhân rốt cuộc không thể lảng tránh ánh mắt của Lâm Càng, chỉ có thể nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Càng, đó là đôi mắt sáng như gương.
http://khanhhoamaithao.blogspot.com/2015/01/ttnl-173174.htmlThân thể hai người tương liên, sinh ra hỏa nhiệt, giống như thiêu đốt.
“ Tối hôm qua rốt cuộc có hay không? Có hay không…..”
Lâm Càng nhìn nam nhân trong chốc lát, mới nói “ Không có.” Nói xong, Lâm Càng bắt đầu ở trên người nam nhân vận động.
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.” Lâm Càng trả lời thực khẳng định.
Lâm Mộ Thiên bị dục vọng nóng rực của Lâm Càng đỉnh đến điểm mẫn cảm, làm cho nam nhân không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, hai chân hơi hơi mở rộng, Lâm Càng tự nhiên tiến vào giữa hai chân nam nhân.
Thân thể nam nhân thực nóng, giống như muốn đem dục của Lâm Càng hòa tan, ở trong cơ thể nam nhân thực nóng thực nhuyễn làm cho Lâm Càng thầm nghĩ tiến vào càng sâu. Lâm Càng cảm thấy nam nhân này ngày thường rất ngốc, nhưng đôi khi lại không có hồ đồ, chính là đem hết mọi chuyện buồn giấu ở trong lòng, cho đến bây giờ cũng không muốn nói cho người khác biết tâm sự của mình.
Tối hôm qua, Lâm Càng thật là cùng Thư Diệu đến biệt thự của Nhiên Nghị tham gia cuộc chơi tình ái, nhưng bọn vì Lâm Mộ Thiên mà cái gì cũng không có làm , chỉ là tự tìm cho mình một căn phòng ngủ. Hắn đã sớm chán ghét loại cuộc sống hư thối như vậy, hai người bọn hắn kỳ thật chỉ là muốn cùng Lâm Mộ Thiên trải qua cuộc sống bình dị.
Lâm Càng vốn yêu sạch sẽ, hơn nữa tối hôm qua hắn bị không khí kia huân đến khó chịu, hắn trước khi đi đã ở biệt thự của Nhiên Nghị tắm rửa xong mới trở về nhà, đây cũng là chuyện bình thường mà thôi. Về chuyện Thư Diệu lảng tránh Lâm Mộ Thiên, chỉ là trong lòng Thư Diệu ái náy với nam nhân, y lo lắng Lâm Mộ Thiên sẽ phát hiện ra hơi thở dơ bẩn trên người mình.
Tối hôm qua thực dâm loạn, thực dơ bẩn, Lâm Càng và Thư Diệu cũng không muốn cho nam nhân biết chuyện này, cho nên mới quyết định một người về trước một người về sau, không nghĩ lại làm cho nam nhân đa tâm như vậy.
Bất quá, nam nhân ở trước mặt Lâm Càng hỏi hắn ngày hôm qua đi đâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, ở trong mắt Lâm Càng chuyện này là hiện tượng phi thường tốt, ít nhất Lâm Càng cảm giác được nam nhân vì hắn mà lo lắng.
“Anh hai, anh yên tâm đi, chúng tôi không có làm gì cả.” Lâm Càng thấp giọng nói, hắn mân mê đôi môi nam nhân dưới ngọn đèn hôn ám nước bột hiện ra quang mang màu trắng.
Ánh mắt Lâm Mộ Thiên phức tạp nhìn sườn mặt của Lâm Càng, Lâm Càng lại không chút hoang mang mà hôn môi nam nhân, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt khoáy đảo trong miệng nam nhân, tham nhập đôi môi đang hé mở, Lâm Càng cảm giác được hành động rất nhỏ của Lâm Mộ Thiên, nam nhân đang chậm rãi, không dấu vết đáp lại hắn….
Lâm Càng cũng không đợi được nữa, hắn đem dục vọng đang chôn sâu trong nội thể Lâm Mộ Thiên bắt đầu chậm rãi luật động, hắn một bên đem dục vọng của mình tiến vào nơi lửa nóng, một bên đem hai tay của Lâm Mộ Thiên quàng trên cổ chính mình, trừu sáp cũng ngày càng nhanh hơn nhưng không thô lỗ. Lâm Càng rất có kỹ xảo làm tình, dộ mạnh yếu vừa phải, có thể làm cho hai người cùng thoải mái, không tổn thương thân thể lẫn nhau.
Nam nhân bị Lâm Càng cấp tốc tiến vào làm cho không có cách nào nói tiếp, hai chân run run rất nhỏ, thân thể cũng theo dục vọng của Lâm Càng mà nóng lên, nam nhân cảm thấy trong thân thể chính mình hình như có cái gì đó đang thiêu đốt, hạ phúc càng ngày càng ngẩng cao đầu, nam nhân “ Ân a a “ hừ vài tiếng. Ở dưới thân em trai mình mà cũng có thể bày ra loại tư thế dâm đãng như vậy, chuyện này làm cho nam nhân khó lòng mà tiếp thu, nhưng mà hai người đang làm tình nam nhân cũng không thể khống chế chính mình được, cũng ngăn cản không được......
“Tôi ngày mai còn ngồi máy bay, cậu cậu……” Ở giữa mê lọan tình ái, Lâm Mộ Thiên vẫn nhịn không được nhắc nhở Lâm Càng, ngày mai nam nhân còn ngồi máy bay, còn phải đi quay ở bên ngoài nữa .
Chương 174.
Lâm Càng “Hư” một tiếng, ý bảo nam nhân đừng nói nữa.
“Đừng nói, anh hiện tại chỉ cần hảo hảo cảm thụ tôi thì được rồi.”Lâm Càng bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, cử động phần eo tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể nam nhân, thân thể mẫn cảm của nam nhân bị Lâm Càng tiến vào càng trở nên nóng hơn, nam nhân theo bản năng quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn cảnh tượng này nữa, đôi mắt ướt át đang run rẩy mãnh liệt, tựa hồ thực thoải mái, cũng tựa hồ thực áp lực.
“Ân......”
“Anh hai, anh có cảm nhận được tôi không? Ân? Tôi đang ở bên trong thân thể anh a, chúng ta đang cùng một chỗ.” Lâm Càng chậm rãi nói, thanh âm hắn rất nhẹ nhưng hô hấp ngày càng nhanh, động tác cũng trở nên thô bạo hơn.
Nam nhân bị cự trụ lửa nóng xâm nhập, nội vách tường của Lâm Mộ Thiên sớm đã đem dục vọng nóng cháy của Lâm Càng hấp trụ, dục vọng xụi lơ của nam nhân có xu hướng ngẩng đầu, ma sát bụng của Lâm Càng, nam nhân cảm giác được mật huyệt của mình lại trướng thêm vài phần, cảm nhận được nhiệt dịch từ giữa hai chân mình chảy xuống hơn nữa khuôn ngực ấm áp của Lâm Càng dán sát cơ thể nam nhân.
Thật sâu, nam nhân run run khóe miệng hô hấp, Lâm Càng nhìn nam nhân trong chốc lát liền cúi đầu hé miệng hấp trụ đầu lưỡi mềm mại của nam nhân, liếm duyện, hôn sâu, nút lấy….
Sau khi hai người ở trên sô pha làm xong, Lâm Mộ Thiên mới phát hiện có một tầm mắt lạnh như băng đang theo dõi mình, nam nhân quay đầu, liền nhìn thấy Nhiên Nghị! Hắn đang ở huyền quan cùng Thư Diệu nói chuyện gì đó, chính là ánh mắt lạnh như băng của hắn lại thường thường hướng về phía bên này, Lâm Mộ Thiên cũng không biết Nhiên Nghị đã ở đây bao lâu rồi, tuy rằng sô pha đưa lưng về phía cửa nhưng mà sô pha đã bị mình cùng Lâm Càng làm cho di chuyển …..
Lâm Càng biết nam nhân thẹn thùng , liền tha cho nam nhân đi lên lầu thay quần áo. Lâm Mộ Thiên đơn giản sắp xếp một số thứ, thay đổi một bộ quần áo mới rồi vội vàng xuất môn .
Khi Lâm Mộ Thiên đi ngang qua người Nhiên Nghị, nam nhân cũng không thấy Nhiên Nghị liếc mắt nhìn mình một cái. Bất quá như vậy cũng tốt, nam nhân cũng không muốn Nhiên Nghị chú ý đến mình .
Vốn là Thư Diệu muốn đưa nam nhân ra sân bay, nhưng là nam nhân uyển chuyển cự tuyệt y, hơn nữa Nhiên Nghị lại đến đây tìm Thư Diệu bàn việc, Thư Diệu căn bản là không đi được. Cuối cùng, là Lâm Càng lái xe đưa nam nhân ra sân bay.
Lúc Lâm Càng xuống xe, hắn còn thực sự luyến tiếc mà hôn sâu nam nhân, cười nói:” Nhớ về sớm một chút, tôi rất nhớ anh, bên này vừa mới ổn định tôi không thể đi được, không có biện pháp nhìn anh.”
“Không sao, công việc mới là quan trọng, tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.” Lâm Mộ Thiên nhìn hắn một lúc, rồi mới chậm rãi mở cửa xuống xe, tiến vào sân bay.
****************
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, trong thời gian này Lâm Mộ Thiên rất bận rộn, nam nhân quay phim tại nơi cấm địa trong thành phố, cũng chỉ có nhân viên công tác mới có thể đi vào.
Mấy ngày nay , Thư Diệu đều tại một thời gian nhất định gọi cho nam nhân một cuộc điện thoại, đôi khi bọn họ sẽ nói những chuyện xảy ra hôm nay, nhưng đôi khi nam nhân quá mệt sẽ chỉ nói đơn giản được hai ba câu .
Những ngày yên bình không kéo dài được bao lâu, rất nhanh Lâm Mộ thiên liền nhìn thấy được Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình khêm tốn xuất hiện tại nơi quay phim của nam nhân, cũng y như lần trước, hắn ngụy trang một chút làm cho người khác không phát hiện ra hắn là ai. Lần này quay phim, Lâm Mộ Thiên phải chịu không ít cực khổ, chẳng những phải mặc áo giáp còn phải lên chiến trường đánh trận, lại còn cùng nữ nhân diễn mootj mối tình dài, lần này nam nhân sắm vai một đại tướng quân rong ruổi trên sa trường.
Vai diễn này đối với Lâm Mộ Thiên rất có tinh khiêu chiến, đạo diễn cũng nói, nếu thành công có thể giành được giải thưởng lớn. Bộ đầu tiên Lâm Mộ Thiên diễn là cùng An Lâm diễn tình yêu trong giới giải trí, mà lần này nữ nhân vật chính cũng không có thay đổi người lại, vẫn là An Lâm. Không biết khi nào thì bắt đầu, hai người đó cơ hồ là dính cùng một chỗ, điều này làm cho Vĩnh Trình đến tham ban cảm thấy phi thường khó chịu.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên sau khi kết thúc công việc, chuẩn bị cùng tổ quay phim về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng lại bị Vĩnh Trình gọi lại, Vĩnh Trình tỏ vẻ là muốn cùng Lâm Mộ Thiên đi dạo về khách sạn, thành phố này toàn bộ đều là kiến trúc thời phong kiến, đương nhiên khách sạn cũng không ngoại lệ, Vĩnh Trình cho tới bây giờ cũng chưa từng đi qua nơi như thế này, hắn rất tò mò liền lôi kéo Lâm Mộ Thiên đi cùng.
Nói không chừng, giường ở khách sạn , thực thích ý hắn.......
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét