Chương 163.
Nam nhân không muốn nghe, không muốn nghe nữa, nhưng Nhiên Nghị lại không ngừng ghé vào lỗ tai nam nhân nói:” Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ngày nào đó chúng ta cùng nhau xem lại cái đĩa đó, nếu
anh không ngại tôi cũng có thể gửi nó đến cho Vĩnh Trình xem để cho hắn biết được anh là như thế nào cùng người khác làm….”
“Cậu đừng nói nữa!” Lâm Mộ Thiên cơ hồ là suy yếu mà kêu lên sợ hãi, người này như thế nào có thể hạ lưu như vậy, ở trước mặt công chúng lại nói những lời này, nam nhân vắt hết óc ra nghĩ được vài từ ngữ mắng chưởi người:” Cậu….. Này vô...... Vô sỉ...... Hạ lưu ...... Hạ lưu ......”
Sau đó nam nhân lại làm một chuyện thật lớn mật, đó là cướp gậy chỉ huy của bảo an mà hướng Nhiên Nghị đánh tới, bảo tiêu Nhiên Nghị nhanh chóng chạy tới thay Nhiên Nghị ngăn trở.
Nhiên Nghị vững như Thái Sơn ngồi ở tại chỗ, không sao cả phốc nở nụ cười vài tiếng. Bạn gái ngoại quốc của Nhiên Nghị từ trong toilet đi ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức bưng kín miệng.
Lâm mộ Thiên cự kỳ tức giận nắm tay thành quyền, run run nói:” Tôi hiện tại sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ không thay cậu đi cầu người khác, cậu muốn làm gì thì tùy cậu….”
Nhiên Nghị và bạn gái ngoại quốc của mình được bảo tiêu hộ tống về nhà, hắn như trước vẫn duy trì bộ dáng thân sĩ phong độ của mình, khi ở bên ngoài hắn nhất định phải ngụy trang, tình cảnh lúc nãy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, sự phản kháng của Lâm Mộ Thiên làm cho hắn cảm thấy rất ý tứ.
Kỳ thật căn bản không có cái băng ghi hình gì, hắn chính là hù dọa nam nhân mà thôi, không nghĩ tới nam nhân bình thường nhìn vừa nát lại xuẩn lần này cư nhiên làm được hành động như thế, hắn cũng không có tâm tình mà đi tính sổ với, chuyện trước mắt chính là đi đàm chuyện với Thanh Dương
Bởi vì, nơi ghế ngồi dành cho khách vip cách hội trường bên ngoài một khoảng cách, hơn nữa cách bài trí nơi này rất đặc biệt cơ bản không cần lo lắng chuyện xảy ra vừa rồi bị tiết lộ ra ngoài, cho dù bị lọt ra ngoài thì cũng sẽ có người thay hắn giải quyết mọi chuyện, dù sao đây cũng không phải là chuyện mà hắn cần lo bây giờ.
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, chủ sự bảo người lái xe đưa khách đến trang viên mở yến hội, ở đây khách quý đều thực nể tình đi, liền ngay cả Lâm mộ Thiên và Nhiên Nghị cũng đi .
***
Yến hội ở trang viên.
Thanh Dương mặc đường trang màu lam đậm bằng lụa, trên tay cầm một xâu phật châu, làn da hắn tái nhợt, ngón tay phi thường thon dài đẹp mắt, nhưng trừ những thứ đó ra thì cả người hắn nhìn qua lại có vẻ buồn bã ỉu xìu, nhưng lại có đôi mắt hắc bạch phân minh rõ ràng, tay kai của hắn còn chống một cây quải trượng.
“Thật vui vì hôm nay mọi người đã đến tham dự, mời cứ tự nhiên.” Toàn bộ tiệc tối Thanh Dương chỉ nói một câu này, thời điểm hắn bước đi có người dìu đi, hắn nhìn qua thực tiều tụy.
Thật lâu không nhìn thấy Thanh Dương, nhìn hắn biến hóa lớn như thế, Lâm Mộ Thiên vẫn là có chút kinh ngạc.
Xuất phát từ lễ phép, Lâm Mộ Thiên vẫn quyết định đi tới chào hỏi hắn, thuộc hạ đang trên đường đưa Thanh Dương về phòng nghỉ ngơi, Lâm Mộ Thiên liền bước lên phía trước mở miệng gọi hắn lại:” Thanh Dương.”
Thanh Dương mệt mỏi giương mắt, ngay cả trong mắt đều lộ ra nồng đậm mệt mỏi, nhìn thấy người trước mắt là người quen, trên gương mặt tiều tụy của hắn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Đã trải qua năm tháng ma luyện, hai người tựa hồ đều khác trước kia rất nhiều.
“Đã lâu không gặp, Lâm học trưởng -- Lâm Mộ Thiên.” Thanh Dương nhẹ nhàng mà động thần, kêu tên của nam nhân, trong thanh âm lộ ra một chút tang thương. Rất nhiều năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên so với thời điểm trước đây thành thục hơn rất nhiều.
Thanh Dương chậm rãi nâng tay bảo thuộc hạ lui ra, hắn chậm rãi đưa tay về phía Lâm Mộ Thiên:” Mộ Thiên, dìu tôi.” Ngón tay thon dài tinh tế của hắn tựa như bạch ngọc dưới bóng đêm lại lộ ra chút quang mang.
------------
Đến ngoạn nga ~
Tân q đàn:85142419
Chương 164.
Lâm Mộ Thiên vững vàng giúp đỡ hắn:“Cậu cẩn thận, tôi xem, vẫn là trước dìu cậu trở về đi.”
“Cám ơn.” Ngữ khí Thanh Dương thản nhiên có chút trầm, thanh âm hắn nói chuyện cũng không khó nghe, chính là tràn ngập ủ rũ, không phải thái độ đối Lâm Mộ Thiên không tốt, mà là hắn bình thường đều như vậy.
Trên đường Lâm Mộ Thiên đưa hắn trở về phòng, hai người đơn giản hàn huyên những chuyện đã xảy ra trong năm gần đây, nhưng mà những chuyện trước kia lại ngậm miệng không nói đến, mọi chuyện đã trôi qua thì hãy để nó đi, cũng không có chuyện gì hay đáng nhắc lại.
Hai người thong thả bước đi trên mặt cỏ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều người đều cùng Thanh Dương chào hỏi, thời điểm mỗi khi như vậy, Lâm Mộ Thiên đều nhìn thấy Thanh Dương đều hướng tới những người đó chậm rãi gật đầu.
“Thanh tiên sinh, quấy rầy anh một chút, không biết anh có thời gian hay không, tôi có một số việc muốn nói riêng với anh.” Không biết khi nào, Nhiên Nghị đã xuất hiện ở trước mắt hai người, hắn lễ phép mời Thanh Dương, trong lúc đó còn có hưng trí mà đánh giá Lâm Mộ Thiên .
Lâm Mộ Thiên liền đứng ở bên người Thanh Dương, chính là sau khi Nhiên Nghị xuất hiện, nam nhân liền cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị.
“Anh có chuyện gì muốn nói cùng tôi, tôi mệt chết đi.”
“Là về chuyện lập pháp tuyển cử lần này, đây là vấn đề chính trị anh không muốn nói chuyện riêng sao?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vốn đang muốn đưa quà gặp cho người này, nhưng nhìn thấy bộ dáng Thanh Dương có vẻ bị bệnh, cũng không có nói được chuyện gì.
Nhiên Nghị vừa nói như thế, Thanh Dương mới rốt cục có phản ứng:“Anh muốn tôi giúp anh, anh sẽ trả công cho tôi thứ gì? Tôi chưa bao giờ làm mua bán ỗ vốn.”
“Tôi đem thứ lần trước đoạt của anh trả lại cho anh, có đủ hay không thành ý?”
“Còn chưa đủ, chờ anh hiểu rõ rồi lại đến tìm tôi, tổn thất của tôi anh không đền nổi đâu.” Thanh Dương lắc đầu, ý hắn bảo Lâm Mộ Thiên tiếp tục dìu hắn đi, Lâm Mộ Thiên một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, cước bộ bước đi cũng trở nên gấp gáp.
Lâm Mộ Thiên phát hiện Thanh Dương đang nhìn mình, nam nhân quay đầu thật có lỗi mà nói:” Xin lỗi, tôi quên, tôi không nên đi nhanh như vậy.”
“Không sao, đi thôi.” Thanh Dương trong mắt tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng khóe miệng có lộ vẻ tươi cười thản nhiên. Cho đến khi về tới phòng, hắn mới mở miệng nói chuyện:” Anh quen biết Nhiên Nghị?”
“......”
“Các anh có mâu thuẫn.” Thanh Dương thực khẳng định vạch trần vấn đề hai người trong lúc đó, hắn miễn cưỡng ngồi ở trên giường, đem quải trượng đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên sợ run một chút, nhưng vẫn là lắc đầu:“Chúng tôi chính là...... Chính là trước kia là một đội, khi đó vẫn còn là ngôi sao, chuyện đã thực nhiều năm trước kia rồi.” Chuyện cũ thật sự là nghĩ lại mà kinh.
“Thời điểm tôi còn trẻ không quan tâm đến chuyện giải trí, cho nên không có lưu ý.” Thanh Dương tựa vào gối mềm mại, thân thể mệt mỏi hãm sâu ở trong chiếc giường mềm mại, Lâm Mộ Thiên thay hắn đắp thâm chăn.
“Vậy cậu bình thường sẽ làm cái gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi.
“Ngoạn nữ nhân.” Thanh Dương mí mắt cũng không trát một chút, động tác chậm chạp chuyển động xâu chuỗi ngọc trên tay.
“Ân?” Lâm Mộ Thiên sửng sốt nhìn Thanh Dương lười biếng, nghĩ là chính mình nghe lầm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng lại, chính là dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Dương.
Thanh Dương không lên tiếng nữa, hắn nhẹ nhàng mà ung dung tựa vào giường lớn, không chút nào lảng tránh nhìn khuôn mặt ngày càng có xu thế phiếm hồng của nam nhân. Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ đều một mực cho rằng nữ nhân chỉ dùng để bảo hộ, không phải dùng để “Ngoạn” ( chơi đùa)......
Một lát sau, Lâm Mộ Thiên còn chậm rãi nở nụ cười:“Cậu vẫn là một chút cũng không thay đổi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét