Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

ĐTTNL 155_156

Chương 155.

Nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình trở lại, từ ngăn kéo lấy ra một gói giấy màu vàng, đưa cho hắn :” Này mở ra đi, nguyên bản tối hôm qua tôi muốn đưa cho cậu, nhưng là không cơ hội.” Nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua kia, nam nhân nhịn không được mặt đỏ.

Vĩnh Trình thân thủ tiếp nhận, nhìn thoáng qua, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất:“Đây là ý tứ gì?”
“Đây là một trăm ngàn tôi thiếu cậu, chi phí mấy ngày nay tôi làm việc mà có được, trả lại cho cậu, bởi vì hôm qua mới lãnh được vốn nghĩ là tối hôm qua sẽ đưa cho cậu…. Tóm lại......” Nam nhân có chút nói không được nữa, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Trình, trong mắt có chút kiên định trước nay chưa từng có, tiếp tục nói,“Tóm lại tôi...... Tôi không nợ cậu ......”
“Có ý tứ gì?” Vĩnh Trình mặt không chút thay đổi lặp lại.
“Tôi không nghĩ sẽ thiếu cậu......”
Nam nhân còn chưa nói xong, đã bị Vĩnh Trình đánh gãy:“Tôi hỏi anh là  có ý tứ gì?!” Hắn cất cao âm lượng, trong thanh âm lộ ra nồng đậm tức giận.
“......” Nam nhân trầm mặc.
“Anh  cho tôi là cái gì?!” Vĩnh Trình đem gói giấy kia ném trở về:” Xem tôi là nam kỹ sao?”
“Tôi không phải có ý đó, cậu hiểu lầm rồi.”
“Vậy ý của anh là gì? Tiền của anh tôi sẽ không lấy, tôi không phải vì tiền của anh nên mới lên giường với anh, lại càng không vì tiền mà chạy tới chỗ anh!” Vĩnh Trình thực sinh khí, hắn hiện tại căn bản là không muốn nghe bất luận kẻ nào giải thích, hắn như vậy ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tất cả đều chỉ vì muốn gặp mặt Lâm Mộ Thiên, nhưng là sau khi xong việc nam nhân lại cư nhiên cho hắn tiền, vẫn là muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ?
Nam nhân nhặt lên gói giấy màu vàng, nhặt xong, nam nhân chính là thản nhiên mà nói:” Tôi sẽ bảo người đại diện chuyển khoản qua cho cậu, tôi không biết lần này cậu đến tìm tôi là vì cái gì, nhưng là tôi đã ly hôn rồi, cậu vẫn là đối xử tốt với Tâm Nghi đi.”
“Anh lại vì chuyện này sao, anh thật sự nghĩ rằng ly hôn với Tâm Nghi là để tốt cho tôi sao?” Vĩnh Trình bừng tỉnh đại ngộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười, miệng hắn khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một tia kỳ dị: “Lâm Mộ Thiên, anh thật ngu ngốc, nếu thật sự như vậy, tôi tại sao lại đối anh làm nhiều lần như vậy?” Hắn quả thật muốn bị chọc điên rồi, nam nhân ngu ngốc này rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì a !
Chẳng lẽ chính mình làm nhiều chuyện như vậy lại không chiếm được tín nhiệm của nam nhân?
Vĩnh Trình tùy tay kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt hắn không tốt ngồi ở bên cạnh nam nhân, nam nhân không có nhìn hắn, chính là lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trốn tránh tầm mắt mãnh liệt của hắn .
Chỉ nghe, nam nhân chậm rãi nói --
“Cho nên, tôi mới đem tiền trả lại cho cậu, tôi không muốn thiếu tiền cậu nhiều như vậy, trả xong, tôi cũng an tâm, tôi cũng sẽ không mất đi cậu.....”
Nam nhân khóe mắt rất nhỏ run lên một chút, trong thanh âm lộ ra vài tia không xong. Vĩnh Trình nhìn nam nhân trong chốc lát, thân thủ ôm lấy bả vai nam nhân, thỏa hiệp mà phóng nhẹ thanh âm:” Về chuyện tiền bạc thì về sau hãy nói, tôi đối tốt với anh không phải bởi vì chút tiền của anh.”
“Tiền của tôi tuy rất ít, nhưng là...... Nhưng là tôi an tâm.” Như vậy ít nhất có thể làm cho chính mình yên tâm thoải mái, ít nhất làm cho chính mình bớt đi gánh nặng .
Vĩnh Trình không nghĩ lại cùng nam nhân thảo luận vấn đề này, nam nhân tựa hồ cũng không nghĩ nhắc lại, hai người đạt thành ăn ý bình thường, cơm nước xong , nam nhân mà bắt đầu thu thập hành lý, Vĩnh Trình muốn vọt vào hỗ trợ nam nhân lại nam nhân cự tuyệt, hắn chỉ có thể ngồi ở trên sô pha xem nam nhân chậm rãi thu thập hành lý, trong lòng lại lo lắng.
“Lần này không đoạt giải, anh có phải không vui không? Tôi thấy anh trong khoảng thời gian này cũng chưa từng nắc lại chuyện này.”
Nam nhân cười cười, một bên thu thập quần áo, một bên trả lời:“Không có, không có giải thưởng kỳ thật cũng không sao cả.” Nam nhân đối với danh lợi cũng không xem trọng, đương nhiên không nhận được giải cũng không sao.

Chương 156.

“Vậy là tốt rồi.” Vĩnh Trình chậm rãi gật đầu.
Hai người ngồi trên máy bay, một đường đều thực im lặng, bởi vì là khoang hạng nhất, cơ hồ không có người nào.
Lâm Mộ Thiên kỳ thật cũng biết Vĩnh Trình, Lâm Càng, Thư Diệu cùng Nhiên Nghị, bốn người này vì tranh quyền đoạt lợi mà gây không ít thù hằn với nhau, nhưng nam nhân cũng không rõ dụng ý của Vĩnh Trình.
Nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, Vĩnh Trình không chút nào giấu diếm mà nói :“Anh yên tâm, tôi sẽ dùng phương thức hòa bình giải quyết vấn đề, chuyện này anh không cần lo lắng.”
Nam nhân như thế nào có thể không lo lắng?
Nếu mấy người này mà gặp nhau, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa......
Nam nhân hạ mắt xuống, gắt gao nhíu mày.
***
Về nước nế đi chung thì thật không tiện, nam nhân cùng Vĩnh Trình tách ra ở sân bay, nam nhân an vị ngồi trong xe mà Thư Diệu phái tới đón mình, trở lại biệt thự Lâm Càng, có thể là thời gian quá sớm, Lâm Càng và Thư Diệu không có ở nhà, trong nhà có chút lạnh, bất quá việc này làm cho nam nhân cảm thấy im lặng rất nhiều.
Buổi tối hôm nay.
Lâm Càng vừa mới vào cửa, liền thấy nam nhân ngồi ở phòng khách xem tin tức trên tivi, nam nhân mặc áo ngủ tựa vào sô pha, nghe thấy huyền quan có động tĩnh, mới quay đầu nhìn lại.
Phát hiện người  về là Lâm Càng, nam nhân vẫn là lễ phép tiếp đón một tiếng:“Cậu đã trở lại, tôi có  nấu canh, cậu đi uống đi.”
Như vậy đơn giản ân cần thăm hỏi lại làm cho Lâm Càng người khuyết thiếu tình cảm gia đình cảm thấy một chút ấm áp, trong khoảng thời gian xuất ngoại, hắn đại bộ phận thời gian đều ở bên ngoài xã giao uống rượu, khó có được nam nhân trở về, hắn cũng không muốn tham gia mấy tiệc xã giao nhàm chán đó, hảo hảo bồi bồi nam nhân.
Vì không muốn uổng phí một phen tâm ý của nam nhân, Lâm Càng uống hết canh, lại tắm rửa thật sạch sẽ mới bồi nam nhân cùng nhau xem tivi, hắn mặc đồ ngủ sạch sẽ , im lặng ngồi ở bên cạnh nam nhân.
Trong TV rốt cuộc diễn cái gì, Lâm Càng căn bản là không biết, nam nhân không ở bên cạnh hắn trong khoảng thời gian này đều tự mình giải quyết dục vọng , lúc này Lâm Càng đã muốn tinh trùng thượng não, hắn cảm thấy vô luận như thế nào đều phải làm một lần.
“Tôi không giành được giải thưởng.”  Nam nhân uống một ngụm trà, có chút tiếc nuối nói cho Lâm Càng biết:” Không thể thay công ty cậu giành được giải thưởng, bất quá, An Lâm giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, coi như là bù lại tổn thất của công ty .”
Lâm Càng dừng một chút, theo sau an ủi nam nhân:“Không quan hệ, kỳ thật chuyện của anh người đại diện đều đã nói cho tôi biết.” Hắn thực hiểu nam nhân, hắn biết nam nhân nói ra không phải là thỉnh tôi, chính là nói ra sự thật  .
Nam nhân không hề để ý đến hắn, trên tivi xuật hiện hình ảnh của Thư Diệu, nam nhân chuyên tâm nhìn, có phóng viên hỏi Thư Diệu tính khi nào thì kết hôn, Thư Diệu nói tạm thời sẽ không tính đến chuyện kết hôn  ......
“Anh hai, tôi ở bên cạnh anh, anh lại không nhìn tôi, anh làm chi đẻ ý đến ý Thư Diệu.” Lâm Càng bất mãn ngồi ở bên cạnh, vươn tay vào trong áo ngủ của nam nhân, nam nhân lập tức vừa bất đắc dĩ vừa tức nhìn hắn.
“......” Nam nhân cảm giác được tay của Lâm Càng vuốt ve đùi mình, nam nhân thực bất đắc dĩ.
“Anh thích tôi, vẫn là thích Thư Diệu.” Lâm Càng xoay mặt nam nhân lại, làm cho nam nhân đối diện với ánh mắt của mình, nam nhân thân thể có chút cứng ngắc, mặt đỏ hồng nhìn hắn.
“Đó chỉ là tivi trùng hợp chiếu đến Thư Diệu mà thôi….”  Nam nhân bắt đầu đáp phi sở vấn, nam nhân cũng không có cố ý xem Thư Diệu, nhưng là biểu hiện của Lâm Càng làm cho nam nhân thực hoài nghi….. Chẳng lễ Lâm Càng đang ghen ? Ánh mắt nam nhân lóe lóe.

“Buổi tối hôm nay Thư Diệu sẽ không về, chỉ có hai chúng ta ở trong nhà, Thư Diệu đi Bắc Mỹ bàn chuyện công ty, bởi vì sự tình đột nhiên xảy ra, hắn chưa kịp nói với anh.” Lâm Càng dựa vào đầu nam nhân, ngữ khí thân thiết hơn rất nhiều, lại lộ ra nồng đậm ái muội. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét