Chương 2.
Lam Hữu tâm nhảy một cái, cho là mình sẽ ngã xuống rất thảm, nhưng không đến lại ngã vào một lòng ngực ấm áp, hắn ngẩng đầu, Lam Hữu liền ngây người, đối phương lớn lên thức sự quá anh tuấn, lưỡng đạo mày kiếm, hai mắt tà mị , cái mũi cao ngất, hơi bạc thần, cằm khêu gợi, tỷ lệ hoàng kim hoàn mỹ vô khuyết, trừ bỏ mặt không chút thay đổi, đây quả thực là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
"Tôi sẽ không để ý nếu được ôm cậu
như vậy.” Phó Hàn Triệt trầm thấp lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia
nhẹ nhàng, có thể nhìn ra tâm tình của anh rất tốt.
Đại nam hài trong lòng vội vội vàng vàng
giãy dụa lấy đứng lên, hai má đỏ bừng, trong cặp mắt hoa đào kia có hình bóng
của anh, lông mi thật dài run lên một
cái, cằm hơi nhọn, vừa không dương
quang, cũng không âm nhu, tương đối gợi cảm.
"Không, tôi..tôi có việc tìm người.”
Lam Hữucà lăm nói chuyện.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, mặt Lam
Hữu soát một cái liền đỏ thẫm, hắn nghĩ chẳng lẽ mình đi sai phòng, hoặc là Hứa Phi báo sai rồi, người này so với
Tuyên Dao Dao còn đẹp hơn, như vậy có thể trúng ý Dao Dao sao.
"Hàn Triệt chúng ta đi ăn điểm tâm
đi. " Tuyên Dao Dao từ buồng vệ sinh rửa mặt đi ra, mặc bộ đồ đơn giản
trang nhã, nhưng không nghĩ tới Hàn Triệt sẽ đợi mình ở cửa, trong lòng nhất
thời tràn đầy tình yêu say đắm.
Cô tối hôm qua lần đầu tiên gặp mặt đối
phương đã cảm giác tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng, cô chỉ biết mình đã yêu
đối phương. Làm cho Phó Hàn Triệt say rượu, quản lí gọi cô tới, cô lập tức đáp
ứng, nếu bình thường, Tuyên Dao Dao tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Nhưng là đối với vị chủ tịch đi thị sát
công ty này, Tuyên Dao Dao tự nhiên là nguyện ý, đối phương chẳng những bộ dạng
soái, hơn nữa có quyền thế, bất kể là đi theo đối phương, hay là quan hệ tốt
với đối phương, đối tương lai của cô đều rất tốt. Từ sau khi tốt nghiệp, Tuyên
Dao Dao mới hiểu được, xã hội này thật sự là rất thực tế, chỉ có khuôn mặt là
không dùng được, trừ phi có thể đáp câu được một nam nhân có tiền có thế, bằng
không đời này chiwr có thể là một tiểu viên chức nho nhỏ, muốn có được cuộc
sống mà người khác đều hâm mộ thì tuyệt đối không có khả năng.
Lam Hữu quả thật không tệ, bộ dạng cũng
anh tuấn, nhưng là anh tuấn có ích lợi gì, mua bộ y phục, một tháng tiền lương
đã thấy đáy, vừa ý một bộ trang điểm đều mua không được, chỉ có thể nhìn cảm
giác thật là thống khổ.
Hàn Triệt nhíu mày quya đầu lại, nữ nhân
này là tổng giám đốc của công ty con đưa tới, thật không ngờ lại không có quy
củ như vậy, nghĩ rằng chỉ cùng anh qua đêm một lần liền trở thành người của anh
. Đại nam hài trước mắt này hẳn là cao 1m78, vóc dáng so với anh thấp hơn một
chút.
"Tuyên Dao Dao, cô thật sự, cô thật
sự cùng nam nhân lên giường , cô, tôi đối với cô không tốt sao? " Lam Hữu
không thể tin chỉ vào Tuyên Dao Dao kêu lên, đời này hắn chỉ có đới với cô là
lấy tâm lấy phổi ra mà đối đãi không ngờ lại đổi lấy kết quả như vậy.
" Lam Hữu, anh đối với tôi rất tốt,
nhưng là tôi cảm thấy hai người chúng ta quả thật không thích hợp, tình cảm tôi
đối với anh ước chừng chỉ là bằng hữu mà thôi, cũng không có cảm giác mặt đỏ
tim đập, hơn nữa đã cùng một chỗ lâu như vậy, anh csi gì cũng đều không có, anh
có lẽ nên đi bệnh viện xem lại mình đi, quen với anh lâu như vậy mà anh chẳng
làm được gì cả.” Tuyên Dao Dao mặt có chút hồng nói.
Phó Hàn Triệt híp mắt tựa vào bên cạnh,
nguyên bản là muốn đi, nhưng lại có tâm tình ở đây xem cuộc vui, nam hài này vẻ
mặt đơn thuần hẳn là thực yêu nữ nhân này, đáng tiếc nữ nhân này vì hướng lên
trên, vứt bỏ tình yêu , không biết có một ngày có thể hay không hối hận.
"Cô nói cái gì, tôi không được, tôi
làm sao có thể không được, tôi là muốn chờ đến lúc chúng ta kết hôn rồi làm, cô
lại có thể bởi vì tôi tôn trọng cô mà cho rằng tôi không được, tôi ngày hôm qua
vừa mới thăng chức, chuẩn bị tháng sau sẽ cầu hôn cô, ngay cả nhẫn kim cương
cũng đã xem qua. Cô nếu không thích tôi, vậy tại sao còn nhận đồ vật tôi tặng,
còn tiền lương mua hoa của tôi, cô sớm nên chia tay tôi mới phải, chân đứng hai
thuyền thích lắm sao, cũng không sợ mình bị người đùa chết! " Lam Hữu sắc
mặt trắng bệch chỉ vào Tuyên Dao Dao nói.
Hắn không ngừng hít sâu khí , khống chế
tâm tình của mình, hắn không đánh nữ nhân, không đánh nữ nhân.
Tuyên Dao Dao lần này đối với hắn đả kích
thật sự quá lớn, nếu sớm một chút nói cho hắn biết, cùng hắn chia tay, Lam Hữu
cũng sẽ trở tay không kịp như vậy, may mắn, may mắn hắn còn không có nói cho ba
ba, đây là điều duy nhất Lam Hữu cảm thấy may mắn, lần trước gọi điện thoại cho
ba ba hắn nghĩ muốn nói, kết quả bởi vì quên không có nói ra, quên thật là tốt
a.
"Thật sự thật có lỗi Lam Hữu, tôi
chỉ xem anh là bằng hữu không có cách nào yêu anh, anh cũng đã theo đuổi tôi
hơn một năm, nhưng là đều không có kết quả, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu
đi.” Tuyên Dao Dao vẻ mặt rất đau khổ nói, cứ như là Lam Hữu quấn quýt lấy cô
không buông.
"Tốt, Tốt, nghĩ thật tốt, nếu cô
thích loại tiểu bạch kiểm ( loại người trắng trẻo,mềm yếu ) này, tôi chúc
mừng cô, hi vọng hai người có thể tu thành chính quả. Hàn Triệt phải không, hi
vọng anh có thể hảo hảo chiếu cố Dao dao, cô ta trừ bỏ có điểm tùy hứng, cái
khác đều tốt lắm. " Lam Hữu một phát nắm lấy áo Phó Hàn Triệt nói.
Phó Hàn Triệt thật không ngờ, đại nam hài
này bị đội mũ xanh, cư nhiên còn sẽ đi lo láng cho cô ta….Nam hài này không
biết là quá si tình hay là rất ngu ngốc, cái người kêu Dao Dao bỏ người khác
này , tương lai nhất định sẽ hối hận.
"Tình một đêm mà thôi, tôi ngay cả
tên cô ta là gì cũng không biết, không phải là cậu không được mà tối hôm qua cô
ta đã mất danh tiết rồi.” Phó Hàn Triệt trầm thấp nói bên tai Lam Hữu.
Phó Hàn Triệt nói một câu, trực tiếp chọc
giận Lam Hữu, Lam Hữu đua tay đấm một đám, liền bị Phó Hàn Triệt nắm lấy cổ
tay, thân thủ đánh nhau của Lam Hữu thật sự là không bằng người khác.
Phó Hàn Triệt là ai, đương gia của Phó
gia bên Giang Thành, có mấy chục niên đại theo hắc đạo, hiện tại tẩy trắng thành tập đoàn nổi tiếng tại Giang
Thành, coi như bậy giờ Phó gia đã theo chính đạo nhưng thân thủ của Phó Hàn
Triệt cũng không quên.
"Hỗn đản, buông, anh ăn rồi lại
không chịu trách nhiệm lại phá hủy đi sự trong sạch của cô ấy.” Lam Hữu kêu
lên, tay bị Phó Hàn Triệt bắt lấy, lập tức liền sử xuất chiêu chân đá, chẳng
qua là vẫn bị Phó Hàn Triệt thân thủ tránh đi.
"Hay nói giỡn, tối hôm qua, cô ta
cũng rất tốt, tôi còn cố gắng thích cô ta,
Dao Dao phải không, bụng hẳn là đói, cô cũng phải đi ăn cơm, đi thôi,
tôi mời các người một bữa, sáng sớm tới bắt gian, thực vất vả. " Phó Hàn
Triệt nhìn đại nam hài đáng yêu đang xù lông trước mắt nói, khóe miệng hơi hơi
nhếch lên, tâm tình anh giờ phút này thật là tốt.
"Phi, hỗn đản, loại vui đùa này cũng
có thể nói ra miệng!” Sau khi tay Lam Hữu được đối phương buông ra, tiếp theo
liền hướng tới đối phuông nhổ một bãi nước miếng, hắn không có khả năng dùng vũ
lực, hắn cũng không tin đối phương có thể ngăn được nước miếng của mình.
" Lam Hữu, anh làm gì vậy, sao có
thể ghê tởm như vậy chứ!” Tuyên Dao Dao thấy Lam Hữu lại có thể nhổ một bãi
nước miếng cho Phó Hàn Triệt, cô lần đầu tiên phát hiện Lam Hữu lại là người vô
lại như vậy, cũng chẳng quan tâm đi mắng Lam Hữu nữa, cô vội vàng từ trong túi
xách lấy ra khăn tay giúp Hàn Triệt lau tay áo bị dính nước miếng.
Hàn Triệt khóe miệng co giật, thật không
ngờ tạc mao tiểu tử kia đánh không lại mình, lại có thể trực tiếp nhổ nước
miếng, cũng may mắn phản ứng của anh nhanh nhạy tránh được, bất quá dám hướng
tới anh nhổ nước miếng, tiểu mèo hoang này làm cho Hàn Triệt có chút mất hứng,
anh có chút khiết phích ( yêu sạch sẽ).
"Dao Dao, cô nếu không thích tôi,
cũng không cần đi thích loại người xem chuyện yêu đương là trò đùa này.” Lam
Hữu bắt lấy tay Tuyê Dao Dao nói.
" Lam Hữu, cậu ở đây làm cái gì,
chúng ta đi, Tuyên Dao Dao tùy tiện với ai cùng cậu đều không có quan hệ.
" Hứa Phi đuổi tới đây liền chứng
kiến cảnh Lam Hữu cho Phó Hàn Triệt một ngụm nước miếng, y biết Phó thiếu gia
này không phải là người bình thường có thể đắc tội, y không nhanh nhanh đem tên
tiểu gia hỏa này rời khỏi, chờ đến khi tên gia hỏa này đắc tội người ta, đến lúc
đó Lam Hữu liền chết không có chỗ chôn .
Bất quá Hứa Phi hiển nhiên đã đến chậm,
chỉ thấy từ căn phòng bên cạnh đi ra một người đàn ông trung niên bụng bia,
người này hiển nhiên quen biết Phó thiếu gia của Giang Thành, đương nhiên cũng
khẳng định nhận thức Lam Hữu , vừa vặn lại là vị lãnh đạo trực tiếp của Lam Hữu
. Ngày hôm qua chính là đối phương nói cho Lam Hữu sẽ thăng chức cho Lam Hữu để
hắn làm quản lý năm người của đội thiết kế.
Người này vừa nhìn thấy Lam Hữu cùng Phó
thiếu ( thiếu gia
thường gọi là Phó thiếu) của tập đoàn Hạo Vũ đang tranh cãi, còn
cũng vị Phó thiếu này đi tranh giành nữ nhân, hắn liền hung hăng trừng mắt liếc
Lam Hữu một cái bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gặp Lam Hữu liền
mắng:” Lam Hữu , cậu không hảo hảo mà đi làm việc, lại đi đến nơi này tìm Phó
thiếu gây phiền phức, xem ra cậu thực rãnh rỗi a, mau đi xin lỗi Phó thiếu đi,
bằng không cũng không cần đi làm
nữa."
"Tôi sẽ không xin lỗi anh ta, muốn
tôi xin lỗi loại người cặn bã này không có khả năng.” Lam Hữu kêu lên.
"Thực xin lỗi, huynh đệ của tôi mấy
hôm nay có chuyện không tốt, tôi đây liền dẫn cậu ấy đi ngay, Phó thiếu ngài
đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với cậu ấy, cậu ấy chỉ là nhất thời xúc
động….” Hứa Phi còn chưa nói xong, vội vội vàng vàng kéo lại Lam Hữuđang chuẩn
bị cùng Phó Hàn Triệt tiếp tục tranh luận, nếu không chạy nhanh, không biết Lam
Hữucòn có thể làm ra hành động gì kinh người nữa, đắc tội Phó thiếu Lam Hữu sau
này đừng nghĩ đến chuyện sống yên ở Giang Thành này nữa .
Phó Hàn Triệt như có điều suy nghĩ mà nhìn hai người đang
dần đi xa kia, sau khi hai người biến mất ở chỗ rẽ, Phó Hàn Triệt liền thu lại
biểu tình trên mặt, đối nữ nhân bên cạnh nói: "Đi thôi, bụng hẳn là đói,
đi ăn điểm tâm." Cũng không quản đối phương có theo kịp không, anh trực
tiếp đi lên phía trước.
Ngồi trên thành bồn hoa, vẻ mặt Lam Hữu
bất phẫn, miệng nói liên miên cằn nhằn vị Phó thiếu kia không coi ai ra gì, đùa
bỡn tình cảm của người khác, Hứa Phi ở bên cạnh nghe hắn nói, càng nghe càng
cảm thấy bất đắc dĩ, chính là chỉ nghe hắn mắng vị Phó thiếu kia mà không nghe
hắn nói đến Tuyên Dao Dao.
" A Hữu, tôi nói cậu có phải hay
không bất mãn vị Phó thiếu hoa tâm kia, như thế nào cũng không nghe cậu mắng
Tuyên Dao Dao, người như Phó Thiếu sẽ không để ý đến Dao Dao đâu, trừ phi chính
là cô ta tự đưa mình lên tận cửa, tôi nói mắt nhìn người của cậu thật là tệ,
sao lại nhìn trúng loại nữ nhân này, cậu hãy nhìn Phó thiếu đi, người ta đẹp
trai như vậy, nếu cậu thật sự thích anh ta, huynh đệ của cậu sẽ không dùng ánh
mắt xem thường mà nhìn cậu.” Hứa Phi nói một tràng dài, y chuẩn bị dẫn Lam Hữu
đi uống rượu một bữa không say không về, sau đó quên hết mọi chuyện cũ, y nhìn thấy bộ dáng của Lam Hữu cũng không quá
thương tâm a, Hứa Phi không thể không hoài nghi bạn tốt của mình thật sự thích
nam nhân kia.
"Cậu có ý gì? Tôi làm sao có thể
nhìn trúng tên hoa tâm củ cải to đó!” Lam Hữu
mở chai nước uống một ngụm nước vừa nghe như thế lại xù lông lên.
"Vậy cậu nói đi, cậu quen Tuyên Dao
Dao cũng đã hơn một năm , lúc ấy ở trường học, cô ta mỗi ngày đều vây quanh
cậu, còn kém chút cởi hết đồ lên giường với cậu rồi, cậu vậy mà tới bây giờ
cũng chưa làm thịt cô ta, nếu cậu không phải là không được, đối với đại mỹ nữ
như vậy ngồi trong lòng cậu sao có thể không động tâm chứ?” Hứa Phi xem thường
cặp mắt đang trừng mình kia, y từ từ giải thích cho Lam Hữu nghe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét